
ộng mà thích sống, chúng ta hợp tác với anh ấy để trị là xong, còn Vương Cách?...
Nói đến đây, Phú liếc nhìn thấy Phi không mấy chú ý, anh ta bèn tiếp tục nói:
- Vương Cách không giống Dân ở chỗ anh rất rõ tình hình thực tại, nhưng người khác thì không tin, do đó anh ta có phản cảm, nếu gặp cơ hội là muốn tiết lộ hết tâm trí mình ra.
Phi vô cùng kinh ngạc, điều đó rất trùng hợp sự nghi ngờ của chàng. Quả nhiên bề trái có đôi phần khác, mới nói lên được tất cả sự thật.
Hồi tưởng lại, lần đầu chàng bàn luận với Vương Cách, Vương Cách rất đồng tình với Phi, và Phi hứa sẽ chữa trị cho hắn. Bây giờ Phi nghe Phú thuật lại, Vương Cách quá hận vị xưởng trưởng là Hùng Kiến Phương, nhưng Phú giải thích điều đó là ảo tưởng, nên chàng bỏ ý định của buổi đầu. Nhưng Phi hy vọng sẽ tiếp tục điều trị cho Vương Cách. Hiện giờ tình hình lại biến chuyển khách hơn dự liệu của Phi đến tám mươi phần trăm.
Phú thay Phi lặng lẽ không đáp, cho rằng Phi chẳng tin mình, Phú hỏi tiếp:
- Sao? Phi không tin lời tôi à?
- Cũng có phần nào, nếu mình tin lời Phú vừa nói, thì tức nhiên mình phủ nhận tất cả những gì Phú nói với mình lúc trước, nếu mình không tin lời Phú hiện giờ thì...
Phú cười cười phê bình:
- Mình đâu ngờ đầu óc của Phi quá giản dị vậy, sau khi Phi không tin lời mình, lại phát hiện sự kiện mới, phủ nhận tất cả các sự kiện lúc đầu thì sao?
- Phú đã phát hiện ra chứng cớ mới hả? Cũng như lời của Vương Cách đã nói chứ gì?
- Hoàn toàn chẳng giống nhau, không phải Vương Cách có ảo tưởng, mà hắn chưa biết rõ một mặt khác của vấn đề.
Phi ngạc nhiên hỏi:
- Phú nói thế, có nghĩa là lão Hùng đã có âm mưu gì hoặc có vợ lẻ bên ngoài?
- Điều này là chuyện tình báo chuyên nghiệp, phải chịu một số tiền mới nói rõ được.
Phi lắc đầu nói:
- Mình không mấy chú ý tới, chắc chắn bà hùng rất muốn biết, Phú nên đem những tin này mà bán cho bà ấy đi.
- Mình không nghĩ đến việc làm giá ăn tiền. Mình chỉ nhắc cho chú mầy nhớ, trong Hồng Lâu Mộng có nói: Trong Ninh quốc phủ và Vinh quốc phủ, chỉ có cặp sư tử đằng trước cửa sạch sẽ mà thôi. Hiện giờ mình sửa lại: giới đàn ông, chỉ có tượng đá của Thạch Ông Trọng trước lăng mộ là sạch sẽ mà thôi.
Dịch Phi khó nín cười nói:
- Lý luận quái của Phú có phần đúng, nhưng hơi thiếu đức.
- Sau nầy Phi sẽ hiểu, mình nghĩ, già là qua một đoạn đường đời mà thôi.
- Có ngày nào Phi rảnh rang, nên tìm Vương Cách mà nói chuyện thêm với hắn, bởi hắn rất thích chú mầy, thường hỏi thăm mình mấy lần, hy vọng được gặp mặt chú mầy. Có lẽ chú mầy nghe từ cửa miệng của hắn mà hiểu thêm nhiều ẩn tình bên trong, chừng ấy chú mầy thấy lão Hùng bị đòn hôm nay chẳng phải oan uổng gì. Đồng thời, chú mầy sẽ biết tại sao mình dám cứng đầu với viện trưởng, mà ông không hề trách phạt mình.
Phi trợn mắt nhìn Phú:
- Có lẽ Phú cố ý dọa nạt tôi?
Phú cười lớn nói:
- Khi mình điện thoại đến nhà họ Hùng, biết rằng Phi chẳng có mặt tại đấy, tiếp theo đó, mình mới gọi điện thoại đến nhà lão Khưu quả nhiên tìm được nhà ngươi. Mình tính dọa nạt Phi để cho Phi tỉnh giấc mộng, đừng bị sắc đẹp của Bân Bân mê hoặc.
Phi tỏ vẻ giận dỗi đánh lên vai Phú:
- Hư quá! Phá mình hoài.
Phú kêu đau một tiếng và lộ vẻ đáng thương:
- Cái đánh của chú mầy, chẳng khác nào chó cắn Lữ Động Tân, bởi nó chẳng biết được lòng người tốt.
- Đúng rồi, Phú có thể chưng con người tốt của mình ra.
- Đương nhiên, mình với Phi không thể giống nhau, hai vị lão đầu tử thường bắt trên đầu mình mà giáng xuống.
Phú nói đến đây, bỗng nhiên có tiếng gọi đằng sau:
- Hoàng y sĩ! Hoàng y sĩ!
Hai người quay đầu lại, thì ra là cô Phùng y tá, vừa thở vừa chạy đến. Phú dừng lại hỏi:
- Có chuyện gì đó cô Phùng?
- Phòng bịnh số 4, có một bịnh nhân dùng miểng ly bể cắt đứt mạch máu ở tay, xin y sĩ đến gấp.
- Tôi đến ngaỵ Bịnh nhân nào vậy cô?
- Cô họ Vương đó.
Phú tỏ vẻ kinh hãi "à" lên một tiếng. Phi nói nhanh:
- Đi mau đi anh Phú, một mình tôi đến thăm Trương Lập Dân cũng được.
Phú gật đầu, vội vã theo cô Phùng y tá. Phi không lấy làm lạ lắm, ở y viện thường xẩy ra chuyện đó như cơm bữa, chỉ xem tình hình có nghiêm trọng hay không mà thôi. Có lần, một người bịnh ăn cắp dầu xăng xe hơi, nếu không hay kịp bịnh viện sẽ bị thiêu rụi.
Trương Lập Dân hôm nay đã đỡ nhiều, anh ta chẳng còn dùng ngón tay mà vẽ lên tường lên ván nữa, chỉ còn vấn đề ngẫu nhiên cầu khẩn lâm râm. Vi anh ta là một tín đồ hết lòng tin nơi Chúa, lúc mạnh, mỗi khi anh ta lên phi cơ đều cầu Chúa hộ trợ. Trong gian phòng của anh ta có bốn người. Bọn họ ngày chí tối rất thong thả, cư xử với nhau rất tốt. Ba người kia đã mạnh, chỉ chờ người nhà đến rước họ xuất viện. Trương Lập Dân ở đây, bịnh của anh ta cũng gần mạnh
Nhưng anh ta không hề nghĩ đến vấn đề xuất viện, Cao Gia Toàn cũng như các bạn đồng nghiệp cùng sắp đặt tìm cơ hội, cũng như khuyến khích anh tắm rửa. Nếu bình phục như người khác thì anh ta cũng xuất viện được như những người khác tuy nhiên, anh ta bị mọi người kỳ thị, vì pháp luật đang kềm chế, bởi anh ta bị ghép là tội phạm
Từ khi dắt Cao Gia Toàn đến thăm Trương Lập Dâ