
ông biết chưa?
Hùng xưởng trưởng bước sang một bên kêu lên:
- Y sĩ!
Nhưng, Vương Cách đã nhẹ nhàng nhào lại, tay của hắn nắm gọn chiếc cà vạt của lão, một tay nắm thành quyền đánh vào nướu răng, vào hông của lão. Lão Hùng tuy lớn vóc hơn Vương Cách, nhưng trong lúc hoảng sợ, và đôi mắt kính cũng rớt bể nát. Ông ta không biết đỡ gạt thế nào, chỉ còn cách là lui dần và một tay lão đưa lên đỡ mấy quả đấm của Vương Cách.
Vị y sĩ cũng mau mắn bước đến. Một mặt la rầy Vương Cách, một mặt xô hắn ra. Người bịnh thường nghe lời y sĩ, nên Vương Cách bị vị y sĩ cản trở, hắn phải buông lão Hùng ra. Nhưng hắn vẫn mắng chửi liền tiếng và nhìn lão bằng cặp mắt hung hãn.
Vương Cách đã bị kéo ra, lão Khưu đang ngồi tại văn phòng nghe tiếng la lối, vội vàng chạy đến trước lão Hùng mà xin lỗi. Hùng xưởng trưởng vừa định tâm thần, lão cúi xuống lượm những mảnh kính đã bể. Áo sơ mi của lão đã đứt hết nút, cà vạt sai lệch, trông rất thảm não.
Khưu viện trưởng hướng sang vị y sĩ, nghiêm giọng:
- Bịnh nhân này tôi đã để hắn trong phòng đặc biệt để điều trị, ai lại mang hắn ra đây?
Viên y sĩ lắc đầu:
- Tôi không biết, nghe nói dường như Lê y sĩ chủ trương cho dời hắn ra ngoài phòng bịnh thường.
Lão Khưu cố đè nén vẻ giận dữ, nói:
- Anh hãy gọi y sĩ Phú đến cho tôi.
- Vâng.
Khi được mời, Phú vội vã đi ra, lão Khưu đã đỡ lão Hùng vào văn phòng. Đến hành lang, Phú cúi đầu cung kính:
- Viện trưởng gọi tôi có việc chi?
Sắc mặt của lão Khưu cau có hỏi:
- Dịch Phi nó cho Vương Cách ra ngoài phòng bệnh nhân thường hả?
- Dạ không, chính là tôi.
- Là Phú sao?
Phú không đợi lão Khưu hỏi tiếp, bèn cướp lời:
- Dịch Phi xem bịnh cho Vương Cách, nói rằng anh ấy đã đỡ nhiều, có thể đem ra nơi phòng bịnh thường được rồi. Phi cho tôi biết, nên tôi điều động ra đó chớ.
- Phi căn cứ vào đâu mà quyết định khinh suất như vậy?
Phú tỏ vẻ chống lại ý kiến của lão Khưu:
- Thưa viện trưởng, tôi cũng phân tách tỉ mỉ theo lịch biểu của hắn, không phải riêng một mình Phi sai lầm. Tôi cũng chịu trách nhiệm phần lớn việc này.
Ý kiến Khưu viện trưởng bị đánh đổ, lão phải tỏ ra tôn trọng quyết định về y thuật của vị y sĩ trưởng. Bằng không lão sẽ mất mặt với người bạn thân, vấn đề trước ông ta không theo dõi cho lắm, nhưng hiện tại, không cho phép lão rơi đài trước mặt khách. Cũng không thể nổi cơn giận dữ lên được, lão bèn hòa hoãn chuyển lời:
- Phú hãy gọi điện thoại bảo Phi về đây, tôi muốn hiểu rõ tất cả tình hình để trình bày với anh Hùng đây.
Phú vừa vâng dạ vừa bước ra. Lão Khưu bước theo anh ta, dặn thêm:
- Bảo Phi phải về đây gấp.
Phú ứng tiếng vâng lời, chàng bước ra bên ngoài nhìn Phương Tử le lưỡi. Phương Tử khẽ hỏi:
- Em chưa từng gặp viện trưởng nổi giận lần nào như thế.
- Đừng trách ổng, bởi trước mặt lão bạn già nếu để mất mặt thì coi sao được.
- Anh gọi điện thoại cho anh Phi hả?
Phú cười khúc khích:
- Không, anh muốn thêm thắc chút ít cho Phi nó lên ruột chơi, nên gọi điện thoại ở văn phòng.
- Khổ quá há?
- Để coi lão phát cáu trước mặt Tiểu Lê ra sao?
Phú nói xong liền bước đến gọi điện thoại cho Phị Sau khi Phú rời khỏi văn phòng viện trưởng, lão Khưu xin lỗi lão Hùng:
- Kiến Phương, cũng tại tôi sơ ý mà gây ra nông nỗi, xin anh thứ lỗi cho!
Hùng Kiến Phương tỏ vẻ bình thường, lão cười cười, xem như không xẩy ra chuyện gì. Ông ta chỉ sợ lão Khưu sẽ phát giận mà mắng nhiếc người khác, nhất là qui trách nhiệm cho Phi, điều đó khiến cho ông tỏ vẻ không yên lòng:
- Anh Đông Vượng, điều đó xẩy ra ngoài ý muốn của mọi người, hiện giờ đã qua rồi, xin anh đừng trách Phi.
Khưu viện trưởng lắc đầu nói:
- Không, tôi nhất định giải quyết một vấn đề. Có đôi việc phải tính toán kỹ không nên lầm lẫn. Cũng may, nếu là người khác thì tôi mất mặt không ít.
- Thật ra, tôi không ngờ gặp lại Vương Cách nơi đây. Cũng tại vận khí mình không may.
Lão Khưu nhẹ nhõm nơi lòng:
- Có thể tại vận xui của anh, nhưng chuyện xẩy ra không đến nỗi nào cũng nên mừng cho anh và thưởng cho anh một huy chương.
Hùng Kiến Phương cười cười nói:
- Phần thưởng này phải dành cho anh phân nửa, luôn cái việc chịu đòn hôm nay.
Hai lão cùng cười to lên, vì chuyện lớn hóa nhỏ, Lão Khưu hít một hơi ống pip nói:
- Bữa nay mời anh đến dùng cơm với tôi, kính anh ba chén rượu, để đè nén sự lo sợ, cũng như phạt tôi vô ý của tôi.
Hùng Kiến Phương gật đầu:
- Hôm nay không thể được.
- Trưa nay thì bà nhà tôi biểu diễn nghệ thuật nội trợ, bằng mấy món vừa học được tại Nhật, để đãi thằng Phị Chiều lại, anh em trong y viện mời đãi tiệc chào mừng.
- Thế là hôm nay anh không trách Dịch Phi phải không? Nếu anh trách thì lòng tôi chẳng đặng yên. Tôi còn nhớ thiếu anh một món nợ, hôm nay đến khuấy rối anh.
Khưu viện trưởng nhỏ giọng:
- Anh nên đem việc này mà nói rõ cho Mỹ...
Hùng xưởng trưởng ngăn lại:
- Thôi đi! Đừng nói xàm, anh gọi tôi đến để làm gì, sao không nói rõ nghe thử?
Khưu viện trưởng suy nghĩ giây lát, muốn ngưng vấn đề của Phi qua mấy hôm nữa sẽ nói. Bởi hôm nay lão và lão Hùng cả hai đều không được vui vẻ. Hùng xưởng trưởng tuy bị đánh khô