
ới đệ, muốn đệ giúp đỡ chăm sóc Bất Ly, chăm sóc huynh. Tẩu nói, nếu có cô nương nào tốt, mà huynh thích, thì giúp huynh lưu ý ... Đêm đó, đệ lẻn vào hoàng cung Đại Sở, thật ra cũng đã gặp tẩu ấy, khi đó, đệ chỉ biết, tẩu ấy bị mất trí nhớ, nhưng đệ lại không dám nói với huynh ... Sau đó, đệ mới biết được, khi vừa mới rời khỏi huynh và Bất Ly, tẩu ấy đã đau đớn đến không sống nổi, thậm chí, tẩu ấy suýt chút nữa đã đắm mình xuống sông tự vẫn! Nam Cung Ngự không muốn tẩu ấy chết, cũng không muốn tẩu ấy tiếp tục sống không bằng chết như vậy, cho nên, mới ép tẩu ấy uống thuốc để quên vài năm kí ức ."
Thập Nhất nói xong, gần như đã ôm mặt khóc không thành tiếng. Nhưng hắn lại nhanh chóng lau đi, đứng lên, bước xuống bậc thềm, hướng về chỗ ngồi của Hoàng Phủ Thanh Vũ, quỳ xuống: "Thất ca, nay nếu Thất tẩu vẫn còn sống, đệ sẽ nói với huynh tất cả, Thất ca, mọi chuyện trước đây, đều do Thanh Dung không đúng, Thất ca muốn trách thì cứ trách Thanh Dung đi."
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi đằng kia, nhìn hắn, hồi lâu sau, chỉ khẽ cười. Sau đó, hắn không nói thêm lời nào, đứng lên đi vào trong điện.
"Thất ca!" Thập Nhất ở phía sau gọi một tiếng.
Lúc này, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới dừng chân, trước cửa điện gió Bắc lạnh lẽo thổi qua, vạt long bào của hắn bị gió cuốn lên, bay trong gió, thê lương, nhưng khí thế bức người,
Trong sự hoảng hốt, giọng nói bình tĩnh đạm mạc của hắn, theo gió Bắc truyền đến tai của Thập Nhất ....
"Thập Nhất, trẫm phong đệ làm Bình Nam đại nguyên soái, ngay hôm sau, xuất binh tấn công Đại Sở. Trẫm, muốn nhất thống thiên hạ!"
**************************************************************************************
Mỗi ngày ở Tây Càng vẫn trôi qua bình thường như trước kia, mỗi ngày Tịch Nhan ngoài ăn ngủ ra, thì chỉ dạo chơi chung quanh. Nhưng từ lúc trở về, tính tình nàng cũng trầm tĩnh đi nhiều, không còn đấu võ mồm với các phi tần trong hậu cung của Hoa Quân Bảo nữa, cũng chẳng tự mình đi xem những phi tần không quen biết đấu đá nhau, mà chỉ thường xuyên đi đến ngự thư phòng của Hoa Quân Bảo, cùng hắn nói chuyện phiếm đôi ba câu, rồi lại trở về Triêu dương điện của mình.
Cái gọi là vô tri vô giác, cùng lắm cũng chỉ như thế thôi.
Thời gian duy nhất nàng thanh tỉnh, chính là vào lúc nửa đêm, khi nàng vì Bất Ly và người kia khóc rồi tỉnh mộng, khi lồng ngực nàng đau đến nỗi không thể không uống thuốc, khi nàng run rẩy đưa viên thuốc đắng để nó hóa thành sự khổ sở tràn ngập lòng nàng......
Suốt cả đêm nay, cũng như thế.
Nàng cũng không biết, bản thân ở trong mơ khóc đã bao lâu, mà khi tỉnh lại, ngay cả giọng nói cũng khàn đi, theo thói quen lại tìm nước và thuốc, nhưng đột nhiên cả thân người bị ai đó ở phía sau chặn ngang ôm vào!
"A...." Tịch Nhan dường như không kìm được liền hét ầm lên, nhưng bất thình lình bị người đó che môi lại, trên tay người đó, có hơi ấm mà nàng quen thuộc!
Tịch Nhan run rẩy cả người, nhưng lại cảm thấy bản thân đang nằm mơ, làm sao có thể, làm sao có thể ........
Giọng nói trầm thấp, dịu dàng của người đó chậm rãi vang lên bên tai nàng: "Nhan Nhan, đừng khóc, đừng khóc ....."
Nhưng Tịch Nhan vẫn cứ khóc. Đáng lẽ đã phải tỉnh mộng, đáng lẽ không cần phải khóc nữa, không ngờ rằng, nàng vẫn đang mơ, vẫn muốn khóc.
Đôi mắt nàng bị nước mắt che mờ, thân mình lại dần dần bị người đó xoay qua, mặt nàng tựa vào lồng ngực quá đỗi quen thuộc, càng khiến nước mắt nàng chảy nhiều hơn.
Có bờ môi ấm áp chạm vào mặt nàng, chậm rãi hút hết nước mắt cho nàng.
Ngực lại đau lên, nàng vẫn không chịu được mà rơi lệ, lại cảm giác hắn đang dần dần cởi xiêm y của mình ra, nhẹ giọng nói với nàng: "Ngoan, ngoan, chúng ta không uống thuốc, không uống thứ thuốc hại người kia ...."
Môi lại lần nữa bị ai đó che lại, nàng vẫn đang nghĩ là mình nằm mơ, nhưng cảnh trong mơ lại rất quen thuộc, có đôi bàn tay và thân thể cực kỳ ấm áp.
“Thất lang......” Nàng khóc thút thít, thì thào gọi ra tiếng.
“Ta đây, ta đây .... Nhan Nhan, ta đây ....."
“Thất lang......” Nàng lại gọi một tiếng, lầu bầu giống như một đứa bé, vừa uất ức vừa vô tội, "Chàng là người xấu, vì sao chàng không cần ta......” "Thất lang, vì sao chàng không cần ta....." Nàng lầu bầu, cảm nhận được làn môi của người đó chậm rãi chuyển lên môi mình, lại còn ngửi thấy hơi thở quen thuộc thế này. Nàng đối với hắn, chưa từng có sức chống cự, huống chi là ở trong mơ chứ?
Tịch Nhan dần dần đáp lại nụ hôn của hắn, thỉnh thoảng lại gọi hắn: "Thất lang, Thất lang, đau quá ....."
"Ngoan nào, là ta không tốt, không đau đâu, sẽ hết đau nhanh thôi."
Trong không gian mơ màng, có hai thân thể khăng khít, hòa vào sự ấm áp và nhiệt độ của nhau, Tịch Nhan không nhịn được mà thở dài, không cầm lòng được mà dùng thân mình cọ vào người hắn: "Thất lang, ta lại nằm mơ rồi, phải không?"
Đáp lại nàng là một tiếng than nhẹ, sau đó, giọng nói của hắn vang lên, hơi trầm xuống, giống như mang theo điều bi thương khó có thể nói: "Sao lại gầy vậy rồi? Nàng không ăn cơm sao?"
Tịch Nhan khóc thút thít, mũi sụt sùi từng tiếng, lẩm bẩm đáp lại một câu chẳng ăn nhập