
nữa. Nhưng đúng là vẫn còn luyến tiếc, ta hy vọng nàng bình an, ta hy vọng những người bên cạnh nàng cũng vậy. Những điều tốt đẹp như vậy, nàng không muốn nhận từ ta, mà nàng muốn nhận từ người khác, vậy thì nàng cứ việc làm thế đi, ta sẽ không ngăn nàng."
Thập Nhất cắn răng đến đau buốt, cuối cùng, mới thấp giọng nói: "Thất tẩu chỉ biết huynh yêu tẩu ấy, nhưng nhất định không biết, huynh lại dùng hết cả tâm tư của mình để yêu tẩu ấy."
Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng cười châm biếm: "Lúc trước, ta khiến nàng gả cho ta, thật ra cũng vì thỏa mãn tâm nguyện của bản thân. Ta bất quá chỉ bị nàng thu hút, thích nàng, muốn có được nàng thôi, bởi vì ta không tin, một nữ nhân sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng đến một nam nhân. Giống như phụ hoàng vậy, có người nói người với mẫu hậu thâm tình ra sao, kết quả thế nào, không phải là cứ nạp nhiều phi tần, rồi trong hậu cung, mưa móc khắp nơi hay sao?"
"Thế ..... Khi nào huynh biết, không thể không có tẩu ấy?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên mơ hồ, giống như đang hồi tường lại những chuyện xa xưa.
Khi nào thì biết không thể không có nàng? Có lẽ, đó là khi ....
Khi đó, nàng gặp Lăng Chiếu, rồi chờ đợi hắn giải thích chuyện của Lăng Chiếu. Hắn dỗ dành, ôm nàng, thật lâu, nhưng dáng vẻ của nàng vẫn thờ ơ. Hắn cuối cùng là mất hết kiên nhẫn, mà Hoàng tổ mẫu ngay lúc đó lại đến khuyên hắn, phân tích lợi hại cho hắn nghe, rốt cuộc, hắn đáp ứng bà đưa nàng lên núi Lăng Tiêu, còn mình thì ở lại lấy Lâm Lạc Tuyết làm Vương phi.
Nhưng lúc lấy Lâm Lạc Tuyết, thật ra không phải là vì khối hổ phù trong tay Lâm thừa tướng. Hổ phù kia, cho dù không có cuộc hôn nhân với Lâm Lạc Tuyết, hắn cũng tin rằng khi mình cần thì nhất định sẽ có được.
Lấy nàng ta, thứ nhất, là vì Hoàng tổ mẫu muốn hắn lấy. Thứ hai, là vì hắn cũng không muốn đặt Tịch Nhan vào vị trí Vương phi này, nhất là trong lúc triều đình đang gió nổi mưa sa, hắn sẽ không để nàng trở thành đối tượng để mọi người chỉ trích. Thứ ba, cũng là lý do quan trọng nhất, hắn muốn nói với bản thân, thật ra, cho dù không phải là nàng, thì cũng có thể.
Nhưng đêm tân hôn đó, ngay cả việc bước vào động phòng hắn cũng chẳng buồn nghĩ đến, mà ngồi một mình trong thư phòng suốt đêm. Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, hắn mới thuyết phục bản thân đi đến tân phòng, lúc đó, Vương phi mới cưới của hắn, Lâm Lạc Tuyết lại đang ngồi trước gương trang điểm, nàng ta cũng chỉ cười nhẹ.
Hắn nghĩ, không phải nàng, thật ra cũng có thể đấy.
Vì thế, hắn bước lên, tự tay cầm chì vẽ chân mày cho vương phi mới của hắn.
Nhưng đang chuẩn bị đặt bút vẽ, bàn tay dường như không thể giữ nổi cây bút chì nho nhỏ kia, nên buộc phải giao lại cho nha hoàn của Lâm Lạc Tuyết.
Thì ra, không thể được. Không phải nàng thì không thể, không có nàng cũng không thể. Thập Nhất vừa nghe xong, vẻ mặt đã chìm ngập trong nỗi bi ai và lạnh lẽo, âm thầm nắm chặt tay, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Vậy nếu có người tổn thương Thất tẩu thì sao? Huynh biết đấy, giống như Hoàng tổ mẫu trước đây vậy, nếu có người còn muốn tổn thương Thất tẩu, huynh sẽ làm gì?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên lắc đầu, nở nụ cười: "Người đó, chắc chắn sẽ không có đường sống."
Trong lòng Thập Nhất chua xót, đành cắn chặt răng hơn: "Cho nên đến bây giờ, đệ cũng không dám nói với huynh."
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi lắng đọng, nhìn Thập Nhất.
Còn Thập Nhất thì cúi thấp đầu, tránh ánh mắt của hắn, rồi thấp giọng nói: "Thất ca, lúc trước, sỡ dĩ Thất tẩu ra đi cùng Nam Cung Ngự, là vì huynh"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn, bỗng nhiên cười lạnh, trong ánh mắt hiện lên sự thê lương và mịt mờ mà trước đây chưa từng gặp: "Nói tiếp đi."
"Hoàng tổ mẫu nói với Thất tẩu, Thất tẩu đã biết sự thật, ba năm sau, tẩu ấy sẽ chết." Thập Nhất thấp giọng nói, "Thất tẩu rất khổ sở, bởi vì lúc đó tẩu ấy đã mang thai Bất Ly, tẩu ấy muốn tiếp tục sống để cùng huynh nuôi nấng Bất Ly, nên tẩu không muốn chết. Nhưng khi đó, tẩu ấy cũng biết, nửa viên thuốc giải còn lại vốn chẳng hề tồn tại. Thất tẩu nghĩ chắc hẳn mình sẽ chết, lại sợ huynh tự trách, sợ huynh đau khổ, cho nên ..." Giọng nói của Thập Nhất nghẹn lại trong cổ họng, không nói được nữa.
Sự bi ai và lạnh lẽo đã sớm thẩm thấu vào sâu tận đáy lòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ. Trong lòng, giống như chất đầy những khối chì, nặng nề, lấp kín, làm hắn không thở nỗi. Hắn bỗng dưng nhớ đến ngày phụ hoàng băng hà, gọi một mình hắn đến bên giường mà lại chẳng nói lời nào. Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của phụ hoàng, bỗng nhiên lúc đó, dường như hiểu được điều gì --- người yêu mẫu hậu! Người từ đầu đến cuối, đều yêu Mẫu hậu! Vì thế, hắn mới nói với phụ hoàng, Mẫu hậu đang đợi người, luôn luôn đợi người. Sau đó, phụ hoàng mới trút xuống hơi thở cuối cùng, rồi băng hà.
Đó là một sự hoảng hốt, kinh ngạc, một sự mê ly, nhưng cũng đồng thời là một sự sáng tỏ.
Chỉ có hai từ để hình dung, chính là hóa ra!
Hóa ra, nàng yêu hắn! Hóa ra, những việc nàng làm đều nghĩ cho hắn! Hóa ra, chính hắn đã nóng nảy mà vụt mất nàng!
Câu nói của Thập Nhất rốt cuộc cũng tiếp tục: ".....Ngày ấy, Thất tẩu nói v