Old school Swatch Watches
Ái Phi Nghe Noi Nàng Muốn Trèo Tường

Ái Phi Nghe Noi Nàng Muốn Trèo Tường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327454

Bình chọn: 7.5.00/10/745 lượt.

oàng kim, chính là nhớ tới khi tỷ thí nàng dùng tánh mạng đánh cược, mà hắn, vẫn ngồi ở trên long vị cao cao tại thượng kia im lặng mà quan sát, trong lòng nàng thấy chua xót, thì ra nàng cũng chỉ là một quân cờ thôi sao?

“Hoàng Thượng quả thực có tài hung biện, bổn vương bội phục sát đất,” Mẫn Hách liếc mắt nhìn toàn cảnh trong sân, lại nhìn đến lão Giả đang quỳ máu tuôn từng ngụm, ánh mắt vẫn lạnh lùng không đổi

“Bổn vương cũng không có thời gian nhàn rỗi nhìn các người chơi xiếc khỉ, giải dược, cầm lấy.” Nói xong, hai tay nhất hạp, đầu ngón tay uyển chuyển cuốn lấy nhau, trong miệng niệm một tiếng thuật từ, một cường lực vô hình phá bỏ ảo ảnh trói buộc, bỏ lại ba lọ giãi dược, nghênh ngang mà đi.

Hắn, hắn có thể tự mình cởi bỏ thuật pháp? Vì sao vừa rồi không có…… Y Y trong đầu nhất thời trống rỗng.

“Khâu Trạch, ngươi tới thật đúng lúc.” Đợi thân ảnh của Mẫn Hách khuất hẳn, Y Y thu hồi ảo thuật, thở mạnh một hơi, xoa xoa mồ hôi lạnh đầy trên trán.

Cau mày, vẫn không nhúc nhích, Phù Vân Khâu Trạch nhìn nàng một thân hỗn độn, nâng tay lên, vén những lọn tóc đen lòa xòa trước mặt nàng ra sao vành tai.

“Về sau, chớ để trẫm nhìn thấy hắn cùng nàng ở cùng một chỗ.” Khẩu khí ôn hòa, lại ẩn chứa mệnh lệnh áp đặt.

“Ta mới không muốn nhìn thấy hắn, nếu không phải vì lấy giải dược, cho dù có chạm mặt, cũng sẽ làm như không nhìn thấy.” Nàng bất đắc dĩ nhún vai, cầm tay hắn, vẫn như trước tự nhiên thoải mái.

Chợt nghe thấy lời này, ba người đang quỳ gối, phủ phục trên mặt đất, sắc mặt khẩn trương.

“Kính thỉnh Hoàng Thượng trách phạt, đều là vì ba người thảo dân, hoàng phi mới ra hạ sách này.”

Nghiêng mặt, Phù Vân Khâu Trạch thế này mới phát hiện còn có ba người tồn tại, nhưng mà, hắn cũng không rõ, ba người này đều là bán mạng vì Mẫn Hách Vương gia, Y Y hẳn phải chán ghét mới đúng, hắn ở đại diện ban thưởng cho bọn họ cũng là vì biểu hiện chính mình khoan dung độ lượng, làm cho tả hữu đại thần trong triều thấy hắn mới là hiền quân, do đó dựa vào.

“Quả thực như thế?” đôi mắt màu tím dừng ở thiên hạ kiều nhỏ, trong lòng thở dài, nhẹ nhõm một hơi, may mắn, không phải nàng cố ý đi gặp hắn.

Cười duyên, gật đầu, thoáng nhìn thấy lão Giả lại bắt đầu ói máu đen, kích động xoay người, nhặt lên viên thuốc, chạy qua đưa cho ba người.

“Không có độc chứ?” Thấy bọn họ ăn vào, Y Y mới nhất thời nghĩ đến.

Sauk hi lão Giả ăn vào, quả thực khộng tiếp tục ho ra máu, sắc mặt cũng thư hoãn không ít, hắn đạm cười.

“Hoàng phi không cần lo lắng, Mẫn Hách Vương gia luôn luôn quỷ kế đa đoan, cho dù có độc, hiện tại dược này cũng không lập tức lấy mạng chúng thần, ít nhất cũng giảm bớt đau đớn nhất thời, bất quá, y vừa rồi đích thân đến, xác nhận đây là giải dược .”

Khó hiểu nhìn lão Giả, Y Y nghe rõ nhưng thật không hiểu rõ hắn nói gì.

Phù Vân Khâu Trạch sắc mặt cũng trắng nhợt, nghiêng người đi qua, tựa hồ đang trầm tư cái gì, lại tựa hồ, buồn bực cái gì, liếc nhìn ánh hoàng kim rực rỡ chói mắt, sắc mặt đen hơn phân nửa.

“Theo lời nói của hắn? Là có ý tứ gì?” ánh mắt của nàng mờ mịt, nhìn lão Giả, đầu óc thông minh mẫn tiệp nhất thời ngu muội, không hiểu được ý tứ trong lời nói của lão Giả là gì.

Toan mở miệng, lại bất chợt nhìn thấy ánh mắt sắc bén của ai đó, lão Giả trong giây lát bừng tỉnh đại ngộ, chỉ là lắc lắc đầu, cười yếu ớt.

“Giải dược cũng đã lấy được, liền hồi cung đi, xem hoàng phi cũng đã mệt, chuyện lần này đến đây thôi.” Huy phất ống tay áo, Phù Vân Khâu Trạch sắc mặt như trước, lạnh như băng.

Khôi phục công lực, ba người đang quỳ trên mặt đất hướng tới hoàng phi, dùng sức dập đầu ba cái, sau đó dùng khinh công nhảy lên đỉnh hoàng cung, biến mất không còn thấy tung tích.

Y Y tiến lên, níu lấy tay hắn, trong lòng thư thái dễ chịu, không hiểu vì sao chỉ cần ở bên cạnh hắn, trong lòng nàng liền cảm thấy an bình, phẳng lặng như nước hồ thu, cho dù bên ngoài ba đào dậy sóng, nàng vẫn an tâm vì đã có hắn bên cạnh.

“Hoàng kim vạn lượng, chuyện này là sao?” Lấy ra phong thư từ trong tay áo, hắn vừa tức giận, vừa buồn cười trừng mắt nhìn nàng, liếc mắt một cái, trên mặt băng sơn cũng dần dần hòa tan, gương mặt ôn nhuận như ngọc đã tăng thêm một phần cưng chiều, tuấn mỹ mà tao nhã.

“Coi như là trả thù lao cho ta đánh thắng, đoạt được quân quyền cho ngươi đi? Dù sao ngươi đều đã khen thưởng bọn họ, nhưng vẫn chưa khao thưởng cho ta cái gì.” Cúi đầu nói, nàng trộm liếc mắt nhìn hắn, thỉnh thoảng rình coi rương hoàng kim ở xa xa, ha ha, dù sao đã có số tiền này, về sau trèo tường ra cung, sẽ không sợ chết đói.

Hắn như thế nào lại đoán không được ý tưởng của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, lấy khăn tay trong áo ra, lau lau gương mặt lấm lem của nàng.

“Trẫm nhất định sẽ khao thưởng cho ngươi, bất quá, cho dù bảy năm sao, này đó hoàng kim, ngươi tưởng cũng đừng tưởng.”

“Đừng có bàn ra, tưởng tưởng cái gì, huống chi, đợi đến bảy năm sau, ta có còn mệnh sống mà hưởng hay không.” Lại nghĩ đến, không biết sóng gió lần sau sẽ là thế nào, Y Y sắc mặt ảo não.

Thấy nàng bộ dáng ủ rũ, Phù Vân Khâu Trạch không đành lòng, nghĩ đ