
h ngã xuống, trực tiếp mang đi……
Ai, ngồi ở trên long sàng, Y Y không ngừng ca thán, tốt xấu cũng xem chính mình bảy năm trước liều chết cứu hắn một mạng mà thả nàng ra khỏi cung, như vậy nàng cũng không cần phải trèo tường ,hết lần này đến lần khác hắn tựa như một cá thể bằng sắt thép, ý chí kiên cường không thôi, nói cái gì cũng không chịu cho nàng ra ngoài.
“Khâu Trạch, thái hoàng Thái Hậu đi về cõi tiên, ngươi còn có thể ngủ được sao?” Có lẽ, không bao lâu, hoàng Thục phi sẽ mang theo ông con nàng giết người như ngóe xông vào đây.
Nằm xuống bên cạnh thân thể bé nhỏ, bên trong cung điện đèn đuốc sáng trưng,gương mặt tuy là non nớt cũng đã tuấn mỹ dần dần mà xuất hiện sầu bi.
“Nàng sợ chết sao?” Hắn cầm nắm tay nhỏ bé của nàng thưởng thức.
Thật sự là kỳ quái, rõ ràng vài năm trước, nàng còn chỉ vào hắn kêu hắn là quả bí lùn, không nghĩ tới, mới chỉ chớp mắt, hắn lại có thể đem nàng nơi nơi gây rắc rối ôm tiến trong lòng làm người tránh gió cho nàng.
Cười gượng hai tiếng, nguyên lai hắn hiểu được nàng không phải khổ sở vì chuyện thái hoàng Thái Hậu, mà là vì “Sinh kế” về sau.
“Mộc Hiệp dạy nàng ma thuật đến đâu rồi?” Đôi mắt màu tím thẳng tắp nhìn tiểu hoàng phi chột dạ cúi đầu, không cần nhiều lời, tám lạng nửa cân.
“Có Mộc Hiệp bảo hộ bên người , vì cái gì còn muốn ta đi học?” Nàng than thở , huống hồ chính mình thật sự không có cái khả năng trời cho ấy, chỉ là bối huyễn chư, đều nhanh yếu hấp hối .
“Người cũng có lúc thất thủ,ngựa cũng có lúc mất móng, hắn không có khả năng lúc nào cũng bảo hộ nàng được .” Hắn cũng muốn chuyên tâm cho triều chính, nàng nếu không thật sự luyện tập,chờ tới khi Mộc Hiệp tìm được thì nàng đã là một thi thể rồi.
Ân hừ, lại bắt đầu nhắc tới , mặt ngoài lãnh khốc, kỳ thật chả khác gì lão mụ tử cằn nhằn, rõ ràng nàng không dạy hắn lắm miệng như thế.
Bảy năm trước, bởi vì chuyện hoàng Thục phi, liền bị thái hoàng Thái Hậu an bài hai người bọn họ cùng ở tại điện Long Minh, cho nên, bộ dáng hắn cởi chuồng cũng đều bị nàng nhìn đến, hiện tại trưởng thành, hắn lại quay đầu dạy bảo nàng.
“Ta, sẽ cố gắng.” Có lẽ, nàng cũng ngang ngạnh đủ, cũng chỉ có đem ma thuật luyện tốt, cơ hội rời khỏi hoàng cung mới có thể càng lớn.
“Không có bên ngoài, cũng muốn có điểm nội hàm.” Lạnh lạnh phun ra một câu, nhắm lại mắt, đi gặp chu công.
Bề ngoài? Chính mình lại không có hủy dung, làm sao lại không có bên ngoài ? Nghe xong lời hắn, Y Y trực tiếp nhảy xuống giường, xem xét trái phải gương mặt mình trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả đào cùng đôi mắt tròn tròn như 2 quả nho, mũi thẳng thắn thanh tú khéo léo ,bên dưới là đôi môi đỏ mọng, thấy thế nào thì về sau cũng sẽ là vị đại mỹ nhân, làm sao xấu ?
“Gió nổi lên, sầu biệt ly, gió thổi lạc, người cũ gặp lại, nếu hỏi kiếp này kiếp sau, số mệnh vốn là không giới hạn, không biết làm sao quay lại quê cũ……” Giọng hát mượt mà, hùng hậu của nam tử, hình như có chút phiêu tán, mỗi một nốt nhạc, đều như thắt chặt trái tim, phối hợp cùng nhau phập phồng, giống như âm thanh của tự nhiên, luôn đi cùng dòng nước, mãi mãi không nghỉ.
“Ngân Nhi, ba mươi năm không thấy, ngươi vẫn còn nhớ rõ khúc nhạc này?” Thanh âm ôn nhu ở bên tai vang lên, như gió xuân thổi qua, vừa rõ ràng, lại xa xôi, với không tới, mà ngay gần bên tai.
Nàng đột nhiên xoay người, nam tử đứng phía sau cao ngất, áo trắng tóc đen, phiêu phiêu dật dật, không trát không thúc( thoát tục không gò bó), hơi hơi phất phơ, lộ ra thân ảnh treo ở giữa không trung, cứ như thần thánh xuống trần. Hắn da thịt ẩn ẩn có bóng sáng lưu động, trong ánh mắt chớp động một loại quang mang ngọc lưu ly. Dung mạo như họa, xinh đẹp căn bản là không giống chân nhân, loại dung mạo này, loại phong nghi này, căn bản đã muốn là hết thảy siêu việt nhân loại xinh đẹp.
“Ngươi là ai?” Nhìn lên , cứ như gặp được thần tiên, thân thể không thể động đậy, nàng tò mò mở to mắt.
Cười nhạt không nói, hắn lướt nhẹ xuống, tay mĩ ngọc cầm sợi tóc mềm nhẹ của nàng đưa lên mũi hít, ánh mắt trong suốt nhìn không thấy bụi trần.
Một tay kia, từ trong lòng lấy ra một chiếc vòng ngọc phượng hoàng nhiều màu sắc đưa tới trước mặt của nàng, đôi mắt ngọc lưu ly nhu hòa mà dừng ở nàng.
“Đưa ta?” Tiếp lấy trong tay, cực yêu thích thưởng thức , trong đầu xẹt qua đau đớn, nàng che ngực, vì cái gì, có cảm giác đau đớn như thế?
Trên mặt đất bị vài giọt mưa làm mềm, hoảng sợ phát hiện, đó là nước mắt chính mình.
“Ngân Nhi, đừng khóc,” Hắn thân thủ ôm nàng vào lòng, chụp tấm lưng non nớt vỗ về,“Vô luận thiên sơn vạn thủy, ta cũng sẽ tìm được nàng, yên lặng không quên, dắt tay hồi quê cũ.”
Yên lặng không quên, dắt tay hồi quê cũ…… Nhấm nuốt những lời này, trong mắt nước mắt như cũ tràn ra, tựa đầu vào bờ vai của hắn, trong lòng tựa hồ cảm giác được một mảnh an hòa, trước mắt tựa như một mảnh thanh sơn, đàn chim bay nhảy, âm thanh thiên nhiên cùng hoa nở, khắp nơi thanh khiết như tuyết, đẹp tới nỗi khiến người ta hít thở không thông.
“Đó là cố hương của chúng ta sao?” Không thể tin nổi, nàng thấp giọng hỏi, hai tay gắt gao nắm ch