
hương vào cốt tủy, nhập vào máu, kiếp này, nàng sẽ hận hắn sao?
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, chỉ biết nàng là Ngân Nhi, dù nàng còn quấn trong chăn, không thể nói, chỉ có thể phát ra thanh âm “Nhất nhất”, thái hoàng Thái Hậu cũng bởi vậy vì nàng gọi là Y Y, là kết cục đã định, hay là mệnh số, không ngờ Khinh Âm lại là hoàng nhi của Hoàng Thục phi, lại cùng nàng mưu triều soán vị, trọn đời dây dưa, như cũ tiếp tục.
“Cho dù là ta, cũng vô pháp đoán trước…..” Lạc Dật đồng dạng mặt co mày cáu, liếc mắt nhìn Mẫn Hách, “Chấp niệm của hắn, trong nhất thời không thể tiêu trừ không được, trừ phi……”
“Trừ phi là ta chủ động buông tha cho, có phải hay không?” Hắn hừ lạnh,“Kiếp trước vì để cho Ngân Nhi sống sót, ngược lại khiến nàng vì cứu mình mà chết đi, kiếp này, vô luận như thế nào, ta cũng không buông tay.”
“Mặc dù, làm cho cả Lạc Tang bất hạnh?”
Lạc Dật nếu có chút thâm ý hỏi, kiếp trước Khinh Âm là người như thế nào, bọn họ đều rõ ràng, nhớ lại hồi ức kiếp trước, hắn có khi sẽ trở về tính cách trước kia, ai có thể đoán được?
Khâu Trạch trầm mặc xuống i, đột nhiên kiên định gật đầu:
“Hắn kỳ thật cũng có tài cán cùng cơ trí của bậc đế vương, nếu như có thể, ta tình từ bỏ ngôi vị hoàng đế, chỉ cầu cùng Ngân Nhi cộng thủ cả đời.”
Phù Vân như yên, hắn có thể nắm chắc chỉ có hiện tại, kiếp sau, chỉ sợ chính mình sẽ thật sự quên mất nàng.
“Sau khi hắn có được đại quyền, ngươi cảm thấy, ngươi cùng Ngân Nhi sẽ có kết quả sao?” Lạc Dật lắc lắc đầu,“Chỉ có hắn chịu buông tay, mới là điểm mấu chốt , nếu không, ta sao có thể nói với ngươi, ‘kiên nhẫn chờ đợi, mây tan thấy trăng sáng’, này đó là thời cơ!”
xác thực, kiếp trước nếu không phải Khinh Âm chấp nhất, bọn họ, cũng sẽ không chết!
Hắn vẫn nhớ rõ, khi trên mặt bị phun đầy máu đỏ tươi, toàn thân cơ hồ không thể nhúc nhích, loại cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế này, khiến cho trong đầu trống rỗng.
Đột nhiên, trên nhuyễn tháp, thân ảnh màu đỏ nhẹ nhàng lay động.
Khuôn mặt hai người đều là lạnh lùng, không có người nào đi qua, chính là đứng ở tại chỗ, muốn biết, sau khi hắn tỉnh lại, là Khinh Âm, hay vẫn là Mẫn Hách hiện tại?
Lông mi dài nhỏ nhẹ nhàng rung động, hắn phun ra một hơi, từ từ mở mi mắt, nhìn thấy bên trong khắc rồng loan bay lượn, mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
“Ngân Nhi!” Hắn như cương thi ngồi bật dậy, vừa vặn nhìn thấy hai người trầm mặt nhìn mình, ánh mắt cũng trầm xuống.
“Kết cục như thế nào, không cần ta lập lại cho ngươi biết phải không?” Khâu Trạch lãnh hạ thanh, đôi mắ màu tím t mang theo một chút cảm xúc phức tạp, hai tay nắm chặt lại lập tức buông ra, nhìn khuôn mặt yêu mị của hắn, hình ảnh cả nhà Viêm phủ ‘thây chất thành đống, máu chảy thành sông’ lại hiện lên trước mắt, huyết tinh hương vị lan tràn toàn bộ hơithở……
Chính là, vì sao hắn tỉnh, Y Y còn chưa tỉnh lại? Ý thức được điểm này, hắn thoát ra khỏi ảo tưởng, quay đầu lo lắng nhìn thiên hạ ngủ say như cũ.
Thiên Âm hoa đồ án ở ngay lúc này “Lách cách” một tiếng rồi vỡ tan mở ra, những mảnh vỡ của đóa hoa như hóa thành lân tinh, phát ra ánh huỳnh quang yếu ớt rùi trôi đi không thấy, biến mất trong không trung.
Nàng ưm một tiếng, khẽ cau mày, mi mắt kích động vài cái, rốt cục thức tỉnh.
Đợi nàng nhìn rõ ba gương mặt, hốc mắt bất giác phiếm hồng.
“Rốt cuộc, là ai đã giết ta?”
ánh mắt chán ghét, sắc bén ở trên mặt ba người bồi hồi, thanh âm khàn khàn, phảng phất đọng lại hận ý mênh mông, trong nội điện yên tĩnh, tựa như thanh âm vang vọng của lệ quỷ khiến tâm ba người trống trải.
Không khí, nhất thời đọng lại.
Rốt cuộc là ai giết ta?
Ánh mắt sắc bén, khiến cho ba người đều nhất thời không thể mở miệng, chúc quang (ánh nến) nhẹ nhàng chớp động, tạo thành ba đạo thân ảnh thật dài, loang lổ chớp lên.
“Ngân Nhi……” đôi mắt dài nhỏ của Mẫn Hách khinh liễm, mở miệng đầu tiên, lập tức bị một đôi mắt hạnh lãnh trừng, lời muốn nói lại nuốt trở lại trong miệng.
“Ngân Nhi đã chết.” thanh âm của nàng khẽ run, có thể giải thoát hoàn toàn khỏi cơn ác mộng,“Ngay lúc hai thanh kiếm cùng thuật pháp lao đến, trơ mắt nhìn máu tươi văng khắp nơi, sau đó chết đi, trên đời này đã không còn Ngân Nhi!” Vì sao, lại trở về, nàng không cần, không cần….vì sao còn trở lại, vì sao không thể quên đi!
Tất cả mọi người, đều đã thương mình, từ người mình hận nhất, cho đến người lúc nào cũng mở cũng miệng nói yêu mình, này, thật sự là một chuyện đáng chê cười!
“Y Y, nàng đừng kích động, hãy nghe ta nói……” Khâu Trạch cầm ti quyên, muốn chà lau mồ hôi trên mặt nàng, lại bị một bàn tay hất ra, hắn nhíu nhíu mày, không nói.
“Lạc Dật ca ca, lại đây.” Nàng nở một nụ cười tươi tắn như hoa lê, hướng thân ảnh màu trắng nhẹ giọng kêu.
Giống như lại nhìn thấy thiên hạ kiếp trước đang làm nũng, ở trên giường không chịu xuống, hắn mông lung nhìn, bất tri bất giác đi qua, khuôn mặt tươi cười quen thuộc, nhưng sao lại mang theo một chút cảm giác xa lạ.
Ngay lúc hắn tới gần, trong giây lát, một tay của nàng rất nhanh nắm lấy cánh tay Lạc Dật, trên mặt ý cười chuyển hoán thành thật sâu châm chọc.
“Chính là