Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324083

Bình chọn: 7.5.00/10/408 lượt.

ợc tiếng xe lăn của anh ta, cho đến khi xe lăn trực tiếp dừng trước bàn của cô.

Đây là sảnh ngoài trời, trừ cô, còn có ai ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm mới chạy tới đây tìm yên tĩnh.

Tôn Dao nghiêng đầu liếc mắt nhìn, tâm tình tốt đẹp nhất thời bị tan thành mây khói.

Mà Từ Kính nhíu lông mày quan sát cô thật lâu, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đừng uống nữa.”

Cô trong ấn tượng uống một chút rượu cũng sẽ đỏ mặt, mà hiện tại…uống hết một chai rưỡi nhị oa đầu, mặt mũi vẫn như cũ không đỏ tim cũng không đập, thậm chí khi anh ta đưa tay muốn lấy cái lý của cô thì cô rất nhanh tránh ra.

Không chỉ nhanh chóng tránh ra, còn cố ý hắt đổ ly rượu, mặc cho rượu vấy bẩn quần anh ta.

Cô lập tức kêu lên “Ai nha” Một tiếng thét kinh hãi, vội vàng nhảy xuống khỏi ghế cao, cúi đầu thay anh ta lau quần: “Thật xin lỗi, tôi giúp anh lau một chút.”

Không hổ là diễn viên đoạt giải, trình độ diễn phải giống y như thật, nếu như không phải khi chạm vào quần tay ở dưới chân của anh ta cô không có ý tốt thốt lên một câu: “Thì ra Từ tiên sinh dùng chân giả. Chân giả dính rượu không sao chứ?”

Từ Kính cứ bình tĩnh mà nhìn khuôn mặt khiêu khích của cô, không có bất cứ biểu hiện gì, đột nhiên hôn cô.

Đúng, đã nhiều năm, anh ta lại một lần nữa hôn cô.

Nhưng lần này không phải là ánh mắt dịu dàng u mê của cô, mà là cô lạnh lùng tát anh ta một cái. Một cái tát này làm gò mà Từ Kính đỏ bừng.

Tôn Dao hất đầu bỏ đi. Một giây phút kia, lập trường của cô đã rõ ràng, anh ta không buông tha cô, cô cũng liền hành hạ anh ta, quá công bằng, không ai nợ ai…

Tôn Dao cảm thấy đời mình liền như vậy, một mặt hưởng thụ sự chu cấp tài chính từ Từ Kính, một mặt lại ra sức phỉ báng bản thân, không ngờ có một lúc, thế sự liền xoay vần biến hóa, chỉ trong cái nháy mắt rất ngắn---

Không biết bằng cách nào Từ Kính biết được tin Tầm Tầm là con trai của Từ Kính Diên, liền lập tức đi mời luật sự tới phòng khám của Nhậm Tư Đồ thương lượng quyền giám hộ.

Chuyện này dọa Tôn Dao sợ hãi, cả đêm lo lắng chạy về chủ động đi tìm anh ta, cô rất sợ bản thân mình chậm trễ, sợ Từ Kính đem đứa bé bắt đi—anh ta tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện xấu xa này.

Tôn Dao biết nếu như cô chủ động tìm tới, nhất định sẽ không thể tránh khỏi một cuộc cãi vã. Cô vốn cũng không mang theo ý tốt mà tới, nhưng khi quản gia nhà họ Từ mang cô đi tới lầu hai, khi cô chủ động đẩy cửa ra, trong nháy mắt đó, vốn là nét mặt hung dữ trên mặt cô nhất thời liền cứng đờ lại.

Từ Kính mặc một cái quần lộ bắp chân, phía dưới chân trái trống không. Cô từng có một lần cầm cốc hất vào người anh ta, nhờ vào đó mới sờ vào chân anh ta, lúc ấy mới sờ được cái chân giả kia, lúc này đã trễ, chắc là do chuẩn bị đi ngủ nên anh ta mới tháo cái chân giả kia ra.

Tôn Dao ngây người ước chừng năm giây, khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh ta mới khôi phục lại thần trí—

Cô tới lần này là để gây chuyện, không phải tới thương hại anh ta.

Nhưng không chờ Tôn Dao nói chuyện, Từ Kính đã mở miệng trước: “Xem ra luật sư làm việc tương đối có hiệu quả.”

Xem ra anh ta cũng biết rõ dụng ý của cô, Tôn Dao cũng không sợ cùng anh ta trở mặt, trực tiếp nói: “Anh dám cùng Nhậm Tư Đồ tranh dành quyền giám hộ, tôi liền đem chuyện tốt trước kia mà Từ Kính Diên làm công bố lên báo chí, dám trắng trợn tranh giành đứa bé với người bị hại, đây là cái chuyện quái quỷ gì. Nếu như nhà họ Từ chịu ném thể diện đi, vậy anh cứ để luật sư tới quấy rầy Nhậm Tư Đồ.”

Mặc kệ anh ta có chấp nhận lần uy hiếp này hay không, Tôn Dao cũng đã coi như biểu hiện rõ lập trường của mìn, nhưng không đợi đếm Từ Kính mở miệng, quản gia đã đẩy cửa đi vào, nói với Từ Kính: “Từ tiên sinh, thời gian đã đến…”

Quản gia còn chưa có nói hết, Từ Kính đã khoát tay ý bảo ông ta im lặng, quản gia chỉ đành gật đầu lui ra ngoài, ánh mắt Từ Kính cũng trở nên lạnh lẽo, bắt đầu hạ lệnh đuổi khách với cô: “Tôi chuẩn bị đi ngủ, có chuyện gì ngày mai nói tiếp.”

Tôn Dao hừ lạnh: “Ngày mai? Anh không sợ ngày mai tôi đem mọi chuyện công bố ra ngoài, để cho mọi người nhìn rõ bộ mặt thiện lương của nhà họ Từ các người?”

Anh ta hẳn là bị cô chọc cho tức giận, mặt mày trong khoảnh khắc lạnh nhạt đến mấy phần: “Cô làm như thế sẽ có kết quả sao?”

“Ba anh, em anh cũng đều chết, nhà họ Từ hiện tại chỉ còn lại một người què là anh, anh còn có thể lấy cái gì để uy hiêp tôi?” Tôn Dao khinh miệt liếc nhìn chân của anh ta: “Còn nữa, Từ Kính, tôi cho anh biết, đừng tưởng rằng anh mất một chân, ân oán giữa chúng ta liền xóa bỏ, anh nợ tôi, cả đời anh cũng không trả hết được.”

Từ Kính yên lặng nhìn cô ba giây, đột nhiên tầm mắt sáng ngời, hướng ra ngoài cửa kêu lên một tiếng: “Lão Tống, tiễn khách.”

Chỉ chốc lát sau quản gia liền đẩy cửa đi vào, liếc mắt nhìn Từ Kính, khi được Từ Kính ngầm cho phép, lúc này mới đi về phía Tôn Dao: “Vị tiểu thư này, xin cô rời đi.”

Edit: Thiên Kết

Người quản gia này đã sớm không phải là người năm đó mà Tôn Dao biết, cô cũng có nghe nói, sau khi cô rời khỏi nhà họ Từ, không bao lâu sau tất cả những người giúp việc đều bị sa thải, n


The Soda Pop