
khóa ở trong xe Tôn Dao, chỉ hạ kính xe xuống một chút để hóng mát.
Nhóc này tận mắt chứng kiến Tôn Dao cướp người giành xe như thế nào,
nhìn lại thời gian một chút, chân mày liền nhíu lại: "Rốt cuộc khi nào
bọn họ mới trở lại?"
Trợ lý Tiêu lắc đầu một cái.
Vừa nghĩ tới lúc ấy Tôn Dao đang nổi giận đùng đùng, nhóc con liên tiếp sợ: "Có phải Tôn Dao rất ghét chú ấy hay không?"
Trợ lý Tiêu chau mày suy tư thật lâu: "Đó không phải là ghét, đó là yêu."
Tầm Tầm khó hiểu nhìn anh.
Một hồi lâu, "Không thể nào, yêu. . . . . . như ba mẹ của tôi vậy mới là yêu, " Tầm Tầm hồi tưởng lúc Nhậm Tư Đồ và Thời Chung ở chung một chỗ,
không có việc gì len lén hôn cái miệng nhỏ một cái, kéo tay nhỏ bé mới
phải yêu. . . . . . Vẫn gật đầu một cái, vẻ mặt rất khẳng định, "Nhưng
mỗi lầnTôn Dao gặp mặt chú ấy là mỗi lần gây gổ, còn thiếu chút nữa là
đánh nhau."
Bộ dáng nghiêm túc suy tính của Tầm Tầm cực kỳ đáng yêu, trợ lý Tiêu
cũng không nhịn được muốn đưa tay ngắt má một cái, đáng tiếc bị cửa sổ
xe ngăn lại, Trợ lý Tiêu chỉ có thể đứng ở ngoài cửa xe khoanh tay, làm
như thật nói: "Nhóc con, ngược luyến tình thâm cháu không hiểu được
đâu."
Vừa nhắc tới ngược luyến tình thâm, trợ lý Tiêu lại suy nghĩ sâu xa một
lần nữa, sửng sốt đem chính mình dọa sợ hết hồn, Tôn Dao mang ông chủ
đến nơi nào? Đã lâu như vậy rồi, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Thật tình cũng không kinh tâm động phách như Trợ lý Tiêu tưởng tượng,
Tôn Dao cho xe dừng ở ven đường, đoạn đường này ít người qua lại, Từ
Kính ngồisau xe một câu nói cũng không nói, xe ngừng, anh cũng chỉ lẳng
lặng đấu mắt với Tôn Dao qua gương chiếu hậu trên xe, thủy chung trầm
mặc.
Tôn Dao chịu không nổi anh như vậy, cô quá rõ cái loại cảm giác bị người mặt không chút biến sắc làm đau như thế nào, lần này cô lại bị sự trầm
mặc của anh chọc cho bạo phát: "Từ Kính, bỏ qua cho Tầm Tầm, bỏ qua cho
tôi, có được hay không!"
"Cậu bé là con anh, anh chỉ là dùng phương thức của mình từng bước một
bước vào sinh hoạt của nó mà thôi." Cuối cùng Từ Kính cũng mở miệng,
giọng nói đều đều không chút gợn sóng.
"Con trai?" Tôn Dao cười khẩy, đây là chuyện rất đáng cười? Là lời nói
vô căn cứ, "Anh và tôi đều như nhau, một là không có dưỡng dục nó, hai
là không có chăm sóc nó, căn bản không có tư cách lấy thân phận là cha
mẹ để xuất hiện trong cuộc đời của nó. Mẹ của nó là Nhậm Tư Đồ, ba là
Thời Chung, cả đời không thể là Từ Kính anh!"
"Thời Chung?" Từ Kính hừ lạnh một tiếng, bỗng dưng đưa mắt nghiên
nghiên, rốt cuộc không còn là lạnh lùng nhìn vào mắt Tôn Dao nữa, mà con mắt dấy lên tia lửa, nhìn Tôn Dao, " Buổi chiều tôi vừa gặp người đàn
ông kia, tôi không chịu chìa tay giúp đỡ, hắn ta cuối đầu như tên ăn
xin, như vậy thì có tư cách gì làm ba Tầm Tầm?"
Muốn chọc giận Từ Kính cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng hôm nay
Tôn có thể cảm nhận được anh đầy ngập lửa giận, hoặc nói là. . . . . .
Lửa ghen. Tôn Dao cười lạnh: " Từ Kính tôi đã từng biế không phải như
vậy, bộ dáng của anh bây giờ rất giống tiểu nhân."
Từ Kính hơi ngẩn ra, đến tột cùng mình đã từng là dạng gì, anh đã sớm
quên, lại càng không muốn nhớ lại, nhưng những ngày tháng cùng cô trải
qua có bao nhiêu tốt đẹp, anh nhớ rõ ràng.
Hoàn toàn đối lập với hôm nay. . . . . .
"Không đúng, tôi nói sai, " giọng Tôn Dao lại xem thường, lời nói xoay
chuyển, "Thật ra thì trước nay anh đều là tiểu nhân, chỉ là anh đã che
đậy quá tốt. . . . . ."
Tốt đến mức cô thật sự cho là anh sẽ giúp cô. . . . . .
Vẻ mặt của anh dần hiện ra tia đau đớn.
Tôn Dao theo bản năng tránh nhìn anh, giọng nói lạnh hơn so với trước
kia: "Vừa nghĩ tới những chuyện trước đây anh làm với tôi, vừa nghĩ tới
những chuyện anh làm, làm sao tôi có thể ở chung một mái nhà với anh cả
đời được
đây? Tôi vừa sinh Tầm Tầm, mẹ tôi liền đem Tầm Tầm đưa cho người khác,
bởi vì bà ấy cảm thấy đứa bé này là sự sỉ nhục, thật ra thì đứa bé không phải, anh mới phải, vừa nhìn thấy mặt của anh, tôi liền nhớ tới tất cả
không vui trước đây, trói tôi ở bên cạnh cả đời, không bằng để cho tôi
chết đi."
".........."
"Cho nên, tôi sẽ không để đứa bé này ra đời, càng sẽ không có chuyện kết hôn với anh. Cho dù Thời Chung thành tên ăn xin, Nhậm Tư Đồ cũng sẽ
thương anh ta, Tầm Tầm cũng xem anh ta là người ba giỏi nhất trên thế
giới, về phần anh..." Tôn Dao lặng lẽ quay đầu lại nhìn anh, không có
nói thêm gì nữa.
Lần đầu tiên trong đời Từ Kính bị người ta nhìn với ánh nhìn thương hại
như vậy. Thật ra thì ánh mắt của cô lại giống như nguyền rủa, nguyền rủa anh, mãi không có người yêu thương...
***
Lúc Tôn Dao trở lại cửa trường học, đã gần một giờ sau, từ nhỏ Tầm Tầm
đã có bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện, hiện tại tình trạng này, căn bản
không dám nhắc tới chú xe lăn nửa chữ, chỉ có thể khoanh tay trước ngực, đáng thương van xin: "Chuyện con trốn lớp, dì hàng vạn hàng nghìn ngạn
vạn lần đừng nói cho Tư Đồ. Tôn Dao, dì tốt nhất..."
Lúc hai người bọn họ về đến nhà, Nhậm Tư Đồ còn chưa trở lại.
Phòng khách trống trải, Tôn Dao trầm mặc không