
i uống tới say mềm, nằm ngủ gục xuống bàn.
Không biết Đới Minh về nhà từ khi nào. Vừa vào nhà thấy bề bộn như vậy,
anh ta đã bực tức quát tháo tôi, mắng tôi lười biếng. Tôi cũng không cam tâm, truy hỏi anh ta hôm nay là ngày gì. Anh ta vò đầu bứt tai hồi lâu
cũng không nhớ ra nổi. Khi tôi nói rõ, anh ta chỉ cười mà nói rằng: “Thì ra là vậy!” Kiểu nói đó khiến tôi thực sự không thể nào chấp nhận được. Thế nên tôi nói: “Trước đây anh không hề như vậy!” “Trước đây là trước
đây, bây giờ là bây giờ. Cô tưởng cô mới mười tám tuổi chắc, đã là vợ
già rồi, còn đòi lãng mạn cái gì?”
Sau đó tôi thường phát hiện thấy có phụ nữ gọi điện cho anh ta. Khi
nghe điện thoại, anh ta cũng thường né tránh tôi. Làm vợ già thì làm vợ
già thôi, nhưng tôi ghê gớm hơn các bà vợ già khác. Cha mẹ Đới Minh cho
tới giờ vẫn không chịu nhận tôi. Họ không thèm đến nhà chúng tôi, đều
khen vợ cũ của Đới Minh hiền thục tần tảo, mắng chửi Đới Minh làm bại
hoại cả gia đình. Nhưng điều khiến họ tức giận nhất là Đới Minh vì tôi
đã vứt bỏ cả cháu của họ, dù tôi không yêu cầu anh ta làm vậy. Nhưng một người đàn bà đã rời bỏ chồng con rồi sẽ trở thành đồ độc ác trong con
mắt người khác. Đã tới bước này, tôi chỉ biết cắn răng nuốt nhục. Tháng
tám năm ngoái, tôi đi mua quần áo ở ngoài phố, vô tình bắt gặp Đới Minh
đang đứng sau một quầy quần áo, giúp một cô gái trẻ mua đồ. Thấy họ thân mật quá đỗi, tôi đoan chắc họ đã quan hệ sâu sắc với nhau. Thế nên tôi
bí mật đi theo họ. Quả nhiên, họ vào khách sạn thuê phòng. Tôi vừa hận
tức tức, lập tức gọi điện cho Đới Minh. Anh ta nói đang đi làm ăn bên
ngoài. Tôi cười nhạo anh ta rằng: “Anh không đến nỗi bàn chuyện kinh
doanh ngay trên giường chứ?” Thật không nhờ Đới Minh nổi giận đùng đùng, quát lại: “Đúng đấy, tôi bàn chuyện kinh doanh trên giường đấy. Cô có
thể làm gì nào?” Tới lúc này, tôi mới phát hiện thấy mình không chỉ thất bại trong tình cảm mà ngay cả trong cuộc sống tôi cũng hoàn toàn thất
bại. Người phụ nữ đã vứt bỏ quyền lợi về tài sản kinh tế, chẳng khác nào con diều đứt dây. Nhưng đã tới nước này, tôi lại chỉ đành nhẫn nhịn vì
không muốn li hôn lần nữa cho người ta cười nhạo.
Tôi nghĩ, cứ để cho Đới Minh chơi bời bên ngoài, chỉ cần anh ta không li hôn, chỉ cần anh ta có thể duy trì được cái gia đình này, tôi mắt
nhắm mắt mở cũng xong. Nhưng Đới Minh ngày càng quá đáng, anh ta bắt đầu không về nhà hết tuần này tới tuần khác, gọi điện thoại cũng không bắt
mới, tới công ty tìm cũng không thấy đâu. Tôi ngày càng sốt ruột, không
cam tâm chỉ làm một cô vợ danh nghĩa. Một hôm tôi phát hiện ra Đới Minh
nên lặng lẽ bám theo sau. Đới Minh đi vào một căn nhà. Tôi đi theo vào
khiến anh ta thất kinh, nhưng rồi cũng trấn tĩnh hỏi xem tôi tới làm gì. Tôi nói châm biếm, “Tới xem anh bàn chuyện làm ăn ra sao.” Anh ta không nói gì, cô gái trong nhà đó hỏi Đới Minh: “Cô ta là vợ anh sao? Già
thế!” Đó có phải là lời của người nói không chứ? Ai mà không già đi? Tôi căm hận nhìn cô ta trừng trừng, chuẩn bị định lôi Đới Minh về vì anh ta nói: “Cô có thấy phiền không? Trước đây cô có như vậy đâu? Sao lại trở
nên không lãng mạn thế? Tôi có quản lí cô không?”
Tôi không còn nói gì được, bực bội đi về, thấy những ngày tháng như
vậy thật khó có thể tiếp tục được. Thế nên tôi nghĩ tới li hôn. Tôi
trịnh trọng nhắn tin cho Đới Minh, nói rằng muốn nói chuyện nghiêm túc
với anh ta. Quả nhiên Đới Minh chịu quay về. Sau khi hiểu rõ ý định của
tôi, anh ta hỏi vặn lại: “Cô thấy có cần thiết không?” Tinh thần của tôi lúc đó đã sa sút nghiêm trọng, gào lớn: “Sao lại không cần thiết? Tôi
đã mất tất cả vì anh, giờ lại xảy ra chuyện như vậy. Anh nói xem tôi có
thể cam tâm không?” Đới Minh ngán ngẩm đáp: “Tôi không đồng ý câu nói đó của cô. Hồi đầu, tôi đã dặn cô không nên dễ dàng vứt bỏ tài sản, cô
không chịu nghe, giờ sao có thể trách tôi?” Tôi không muốn nói chuyện đó nữa nên truy hỏi thái độ của Đới Minh về việc li hôn. Tôi cứ nghĩ chí
ít anh ta cũng phải giữ tôi lại. Nào ngờ anh ta trả lời rất thẳng thắn:
“Tôi thấy chúng ta ở bên nhau quả thực không hợp. Nếu cô đã cũng có cùng suy nghĩ như vậy, tôi đồng ý!” Thái độ đó của Đới Minh khiến tôi không
thể chấp nhận được. Thế nên tôi và anh ta gây lộn ầm ĩ, gây đến nỗi cả
nhà anh ta đều kéo tới nhưng họ đều không đứng về phía tôi, trái lại còn ủng hộ Đới Minh li hôn.
Sự việc đã đến nước này, tôi đành cắn răng quyết định li hôn với Đới
Minh. Nhưng khác với lần đầu tiên li hôn, tôi quyết giành tài sản với
Đới Minh vì tôi cho rằng không thể để anh ta có lợi. Nhưng Đới Minh đã
vung vẩy cam kết tài sản trước khi cưới trước mặt tôi, tôi đành bất lực
bỏ đi…
Bút kí của Ngãi Luân:
Có một số phụ nữ luôn cảm thấy hôn nhân thật vụn vặt nên họ có nhân
tình, tận hưởng cảm giác kích thích và lãng mạn mà người tình đem lại.
Đồng thời họ cũng xem nhẹ bản chất của cuộc sống, cứ ngỡ sau khi cùng
người tình bước vào hôn nhân sẽ tiếp tục là hoa hồng và rượu vang. Nhưng họ quả thực đã nhầm. Cuộc sống vốn là xâu chuỗi vô số những đoạn vụn
vặt đó và làm thế nào