
on, mà là mẹ của Chu Nhất Minh tìm con, bảo con sang đó ngồi
một lát”.
Tôi thấy khó
hiểu, vội mở mắt. “Không có chuyện gì sao tự nhiên lại gọi con sang
đó ngồi?”.
“Nhà bà ấy có
khách đến chơi, nói là vợ và con gái của bạn Chu Nhất Minh, cô bé
đó tháng Chín này sẽ vào trường mầm non thực nghiệm của bọn con
học đúng không? Bà Chu muốn con sang ngồi một lát để làm quen với con
bé, sau này quan tâm đến người ta một chút”.
Tôi dở khóc dở
cười. Chu Nhất Minh và mẹ anh ta nhiệt tình y như nhau, vội vã giới
thiệu con bé với tôi để sau này tôi quan tâm đến nó nhiều hơn. Trẻ con
sau khi vào trường còn phải phân lớp, vẫn chưa xác định sẽ vào lớp
nào, không phải lớp tôi thì tôi có muốn quan tâm cũng không được!”.
Khi tôi sang nhà
họ Chu, bà Chu đang chuyện trò vui vẻ với khách. Bàn uống nước chất
đầy mấy hộp quà, rõ ràng là quà của khách mang đến cảm ơn. Thấy
tôi đến, bà Chu vội vàng kéo tôi vào giới thiệu với khách: “Mẹ của
Điềm Điềm, đây là Yên Phiên Phi, cô ấy chuyên dạy lớp mẫu giáo bé ở
trường mầm non thực nghiệm đấy”.
Mẹ Điềm Điềm
nhiệt tình bắt tay tôi. “Cô giáo Yên, xin chào!”.
“Xin chào, xin
chào!”.
Tôi vừa khách
khí trả lời vừa cố tình đưa mắt nhìn phòng ngủ. Lạ thật, sao không
thấy Chu Nhất Minh đâu? Khách của anh ta đến, anh ta không nên đi vắng
chứ!
Mẹ của Điềm
Điềm hỏi han vài câu rồi ngại ngùng chuyển ngay vào chủ đề chính:
“Cô giáo Yên, nghe nói cô rất có kinh nghiệm trông trẻ lớp mẫu giáo
bé, Điềm Điềm nhà chúng tôi sau này vào trường, nếu được phân vào
lớp cô thì tốt quá!”.
Đây không phải
là vấn đề gì lớn, chuyện phân lớp cho bọn trẻ, giữa các giáo viên
với nhau, nói nhỏ một tiếng là được. Đối với tôi chỉ là chuyện
“thuận nước dong buồm”, còn với người ta lại là việc luôn phải tâm
niệm. Tôi liền đồng ý ngay, như vậy là thỏa mãn rồi chứ? Hơn nữa,
tôi cũng đã rõ, bà Chu gọi tôi sang chủ yếu là vì việc này, làm
mất mặt ai chứ không thể để mất mặt bác gái được! Bà là người đã
chứng kiến tôi lớn lên, yêu thương tôi hết mực.
Mẹ của Điềm
Điềm tỏ ra vui mừng luôn miệng cảm ơn, còn nói sau này nếu có thời
gian mời tôi và Chu Nhất Minh đến nhà dùng cơm, đa tạ chúng tôi đã
nhiệt tình giúp đỡ. Nhất là Chu Nhất Minh, cô ấy nói nếu không có
Chu Nhất Minh giúp giải quyết vấn đề đi nhà trẻ của Điềm Điềm thì
cô ấy lo đến chết mất.
“Cô giáo Yên,
thời gian này thực sự tôi rất bận, chồng tôi bị tai nạn, rạn xương
cột sống phải nằm trên giường ba tháng. Mặc dù có bà nội giúp đỡ
nhưng bà cũng cao tuổi rồi, mỗi ngày sau khi tan làm là tôi lại vội
vội vàng vàng chạy về nhà, bận tối mắt tối mũi”.
Nhìn xem, tôi
đoán trúng phóc rồi nhé, người bạn này chính là chiến hữu đó.
“Không có gì,
cô cứ về đi, dù sao hôm nay Chu Nhất Minh cũng không có nhà. À đúng
rồi bác ơi, sao anh ấy lại không có nhà? Khách của anh ấy đến, lẽ ra
anh ấy phải về nhà đón tiếp chứ?”.
“Nó định hôm
nay về nhà ăn cơm nhưng gần đến giờ về lại gọi điện nói phải làm
thêm. Gần đây Ban Quản lý đô thị của Nhất Minh nhiều việc quá, hơi
một tí lại phải làm thêm”.
Mẹ Điềm Điềm
cười nói: “Đàn ông ở tuổi này cố gắng phấn đấu sự nghiệp cũng là một
chuyện tốt”.
“Cố gắng theo
đuổi sự nghiệp nhưng chuyện gia đình mãi không có động tĩnh gì thì
cũng không được. Người xưa nói “thành gia lập nghiệp”, phải yên bề gia
thất rồi mới lao vào phấn đấu sự nghiệp được, Nhất Minh mãi vẫn
chưa tìm được đối tượng để kết hôn, làm cha mẹ như cô chú lo chết
mất thôi!”.
“Chuyện riêng tư
của Nhất Minh vẫn chưa giải quyết được sao?”.
Thế là bà Chu
tóm được mẹ Điềm Điềm than phiền kể khổ, con trai bà không có số
đào hoa thế nào, khó tìm đối tượng ra sao, kiếm được người nào chia
tay người ấy, thật khiến người ta tức chết.
Mẹ Điềm Điềm
xung phong đảm nhận: “Cô à, việc này cô yên tâm, cứ giao cho cháu. Các
cô gái trẻ làm trong siêu thị chỗ cháu đông lắm, nhất định cháu sẽ
tìm cho Nhất Minh một người thích hợp. Anh ấy tốt bụng như thế, không
thể không có ai thích được, chỉ là duyên phận chưa đến, duyên phận
tới thì tự nhiên “trăng đến rằm trăng tròn” thôi cô ạ!”.
Bà Chu nghe
thấy thế thì mặt mày rạng rỡ. “Phải rồi, vậy cô nhờ cả ở cháu.
Nếu mai mối thành công, cô sẽ biếu cháu hẳn mười cặp móng giò”.
Ở chỗ tôi,
người ta tạ lễ cho người mai mối bằng móng giò. Bà Chu mong có một
ngày được mang lễ vật đó đi biếu. Tôi đứng một bên nghe mà thấy lòng
chua