
ược như thế, trí không thấy mà dũng cũng
không, chỉ vì một đám cháy mà dễ dàng bỏ tôi lại, một mình chạy thoát thân. Nếu
gặp phải trận động đất hay sóng thần gì đó thì tôi đã sớm chết một trăm lần
rồi.
Bố thật sự đã không nhìn nhầm anh ta, tôi một lần nữa thấy
hổ thẹn với chính mình, đúng là “có mắt không tròng”, trong chuyện chọn bạn
trai, tôi đúng là không có mắt nhìn người.
Sau chuyện lần này, Phùng Trí Dũng vẫn kiên trì xách hoa quả
đến nhà tôi, vừa xin lỗi vừa giải thích. Anh ta nói hôm đó chơi bài đến mụ mẫm
đầu óc, khi lửa bốc cháy, anh ta sợ quá nên nhất thời quên mất tôi đang ngủ ở
bên trong tuyệt đối không hề cố tình bỏ mặc tôi, anh ta thật sự rất yêu tôi…
Bố tôi nghe thấy thế tức điên lên. “Cứ cho là lúc đầu cậu
quên thật đi, nhưng sau đó cũng không thấy cậu dũng cảm xông vào lửa cứu con
gái tôi! Cậu bỏ rơi con gái tôi nhưng rồi không dám quay lại tìm nó, hai điều
này đã đủ chứng minh tình yêu của cậu với con gái tôi không như những gì cậu
nói. Đừng nói với tôi những điều vô nghĩa ấy làm gì, xách đồ của cậu đi ngay
cho tôi! Cho dù con gái tôi cả đời này không lấy được ai, cũng không gả cho cái
loại đàn ông như cậu!”
Dì Thạch đứng kế bên cũng ra sức phối hợp, cầm chổi quét
thẳng vào chân Phùng Trí Dũng. Mang tiếng là quét rác nhưng thực chất là muốn
quét khách ra khỏi nhà.
Phùng Trí Dũng xấu hổ vội đứng dậy đi ra. Khi anh ta bước
đến cửa, Điền Tịnh cũng chạy tới, nhìn anh ta khinh khỉnh nói: “Ôi! Ai thế
này? Là Phùng Chạy Chạy phải không? Anh thật là biết chạy, đội điền kinh quốc
gia mà không tuyển anh thì đúng là phí mất một nhân tài.”
Cái con bé Điền Tịnh này, cái miệng xinh xắn như quả anh đào
vậy mà cũng có lúc sắc như dao, khi nói móc người khác miệng lưỡi cũng sắc bén
lắm! Phùng Trí Dũng không thể nổi giận, mặt tái mét, vội vàng rời đi.
Vào trong nhà, Điền Tịnh vẫn còn hậm hực. “Quả nhiên, nhìn
người không thể nhìn tướng mạo. Cái tên Phùng Trí Dũng này, nhìn rõ là thật
thà, chất phác, cứ tưởng có thể gửi gắm cả đời, ai ngờ lại là con người ích kỷ
đến thế, khi hoạn nạn chỉ nghĩ đến bản thân mình. Phiên Phi, mình vừa được nghe
kể chuyện của anh ta và bạn gái trước kia xong.”
Điền Tịnh nói, trước đây Phùng Trí Dũng từng yêu một cô gái
dịu dàng, hiền thục, hai người yêu nhau được ba năm, khi chuẩn bị kết hôn
thì cô gái ấy đi khám, phát hiện ra có bệnh. Không phải bệnh nguy hiểm đến tính
mạng nhưng khó chữa, cần phải chữa trị một thời gian dài. Vừa hay tin bệnh tình
của bạn gái, Phùng Trí Dũng liền chia tay không chút do dự, anh ta sợ bị liên lụy.
Tuy bạn gái anh ta rất đau khổ nhưng cũng gạt lệ đồng ý chia tay, bởi vì cô ấy
cảm thấy anh ta đòi chia tay cũng là chuyện hợp lý, dễ hiểu, chẳng ai lại chấp
nhận kết hôn với một kẻ đau ốm, bệnh tật. Nhưng trong suốt thời gian chia tay,
anh ta còn khiến cô gái mắc bệnh đó đau khổ bội phần. Vì sau khi yêu nhau, hai
người đã sớm sống chung, ngoài việc không có giấy đăng ký kết hôn, còn lại
chẳng khác gì vợ chồng. Hai người thuê một căn hộ nhỏ ở phía bắc thành phố, tất
cả nội thất, đồ gia dụng hay sổ tiết kiệm đều do hai người cùng mua, cùng góp,
bây giờ chia tay phải phân chia tài sản. Phùng Trí Dũng đã đặc biệt soạn một
bảng liệt kê, bất kể thứ gì là anh ta bỏ tiền ra mua, từ cái lớn như ti vi đến
cái nhỏ là chiếc gạt tàn, anh ta cũng mang đi hết. Còn số tiền trong sổ
tiết kiệm, anh ta cậy vài năm nay thu nhập cao hơn bạn gái nên nhất định đòi
lấy hai phần ba. Nói tóm lại, anh ta không muốn mình bị thiệt một chút nào,
cũng không muốn để bạn gái chiếm bất cứ cái gì dù là nhỏ nhất. Ngay cả khi cô
bạn gái đang ốm đau bệnh tật như thế, anh ta cũng chẳng cho cô ấy lấy một
đồng. Làm như vậy là quá tuyệt tình, cô bạn gái vì thế mà càng đau khổ. Cô ấy
còn nói: “Phùng Trí Dũng, xem ra em bị bệnh cũng không hoàn toàn là chuyện xấu,
ít nhất em cũng nhìn rõ bộ mặt thật của anh. May mà chưa lấy anh, chứ lấy rồi
thì thật là tồi tệ!”
Phùng Trí Dũng làm chuyện thất đức này khiến bao nhiêu người
chỉ trỏ sau lưng. Nhưng anh ta lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, rằng bạn gái
anh ta mắc bệnh mãn tính, rất có thể đã biết từ lâu rồi nhưng rắp tâm che dấu,
muốn lừa gạt anh ta kết hôn, để anh ta cả đời phải gánh vác trách nhiệm. Vì thế
cô ấy “bất nhân” thì anh ta phải “bất nghĩa”.
Tôi cứ há hốc miệng ra, nghe cái tên Phùng Trí Dũng này đúng
là đồ tồi. Bình thường nhìn không đến nỗi, nhưng khi hoạn nạn mới thấy anh ta
lộ rõ bộ mặt thật. Nếu không xảy ra vụ chạy ngoài ý muốn đó thì chắc tôi vẫn
ngốc nghếch tin anh ta là người đàn ông thích hợp để kết hôn nhất. Tôi đúng là
có mắt như mù!
Khi Chu Nhất Minh đến thăm tôi, cứ thập thà thập thò ngoài
cửa không dám vào, tư thế sẵn sàng có thể ba chân bốn cẳng chạy bất cứ lúc nào.
Tôi không tức giận. “Anh thập thò ngoài ấy làm gì? Lại gần
một chút thì em ăn thịt anh à?”<>
“Yên đại tiểu thư, anh thật sự sợ em sẽ ăn thịt anh mất. Anh
trịnh trọng tuyên bố, anh không phải là con quạ thối mồm, thật sự không phải
đâu. Anh không biết, anh chỉ thuận miệng nói vậy mà em và Phùn