
ả. Thực ra em
cũng không phải là ngốc, trong lòng anh có em hay không chẳng lẽ em lại không
biết. Chúng ta đã quen biết nhau hơn hai tháng, số lần em gặp mẹ anh còn nhiều
hơn gặp anh, thời gian ở bên bà nhiều hơn ở bên anh. Có chỗ nào giống như em
đang hẹn hò với anh chứ? Giống như đang hẹn hò với mẹ anh thì đúng hơn. Nhưng
từ đầu đến cuối em không hề oán thán một lời, anh biết vì sao không? Bởi vì...
yêu ai yêu cả đường đi. Buổi gặp mặt đó, anh không để mắt đến em nhưng em đã
thích anh rồi. Cho nên biết rõ trong lòng anh không có em, em vẫn tự nguyện
giúp anh chăm sóc bà. Đới Thời Phi, anh không cần xin lỗi em, bởi vì em không
bị anh lừa dối. Cho nên sau tất cả, cũng đều là Chu Du đánh Hoàng Cái mà thôi[16'>,
một người tình nguyện đánh và một người tình nguyện chịu đòn.”
[16'> Hai nhân
vật trong Tam quốc diễn nghĩa. Để lừa được Tào Tháo, Hoàng Cái và Chu Du đã phải
dụng tâm làm khổ nhục kế. Biết Sái Trung, Sái Hoà (hai nhân vật hư cấu, là em
của Sái Mạo) sang Đông Ngô trá hàng, Chu Du và Hoàng Cái cố ý giả vờ cãi nhau,
rồi Chu Du đánh đòn Hoàng Cái trước mặt hai tên họ Sái, để hai gián điệp của
Tào Tháo đưa tin tức sai. Hoàng Cái giả cách oán hận Chu Du, cử Hám Trạch sang
đưa thư trá hàng. Do tin của Sái Trung, Sái Hoà đưa về, cộng với tài ăn nói của
Hám Trạch, Tào Tháo tin việc Hoàng Cái sang hàng là thật.
Đới Thời Phi ngây
ra hồi lâu rồi nói: “Em không tức giận chút nào sao? Anh làm như thế, thật
không công bằng với em.”
Đúng là không
công bằng nhưng trong thế giới tình ái liệu có từ gọi là công bằng không? Từ
trước đến nay đều không có, tất cả nằm ở chỗ có tự nguyện hay không. Một người
yêu người kia trước đã là nhỏ bé, yêu đơn phương lại còn nhỏ bé hơn. Trái tim
nhỏ bé đó mãi mãi chỉ có thể ngâm nga một ca khúc. Em tự nguyện vì anh,
em tự nguyện vì anh...
Tôi cũng tự
nguyện như thế. Không phải vì tôi cao thượng, vị tha, dũng cảm và sẵn sàng cống
hiến mà vì tận đáy lòng tôi hy vọng những nỗ lực của mình sẽ có ngày đơm hoa
kết trái, cuối cùng có thể thu hút được ánh nhìn của anh, làm rung động trái
tim anh. Nói cho cùng, tôi cũng vì bản thân mình, vì tương lai của mình nên mới
cố gắng chịu khổ, chịu nhục.
Cảm giác tội lỗi
trong ánh mắt của Đới Thời Phi dần dần xen lẫn sự xúc động: “Yên Phiên Phi, em
đúng là một cô gái tốt. Cám ơn em đã bao dung anh! Anh sẽ cố gắng quên đi quá
khứ và nhìn vào tương lai.”
Anh ấy nói rất cô
đọng nhưng tôi có thể hiểu được những gì anh ấy muốn nói. Con đường tình ái của
tôi có phải bắt đầu bước vào mảnh đất của hy vọng rồi không?
Bệnh cảm cúm của
bà Đới coi như đã khỏi, mối quan hệ giữa tôi và Đới Thời Phi cũng tiến thêm một
bước lớn, không còn khách khí như ban đầu nữa. Bây giờ chúng tôi đã có vẻ giống
một đôi đang yêu nhau, bắt đầu tay trong tay hẹn hò rồi.
Điền Tịnh hỏi tôi
khi nào thì hôn nhau, tôi ngượng chín cả mặt. “Làm sao mình biết được! Cái này
có phải mình nói là được đâu.”
Cô ấy có vẻ thất
vọng: “Hai người tiến triển chậm quá, không biết phía Chu Nhất Minh giờ thế nào
rồi. Cậu có tin tức gì của anh ta không?”<>
“Không có, lần
trước anh ta đến mượn cuốn Ba trăm bài thơ Đường rồi mất tăm
mất tích. Gần đây mình không gặp anh ta lần nào. Lạ thật, có vẻ không bình
thường chút nào! Cái tên đó trước đây cứ cách ba, bốn hôm lại sang quấy rầy
mình.”
“Ngày trước người
ta chưa có người yêu nên đành phải đến làm phiền cô bạn thanh mai trúc mã là
cậu. Giờ người ta có đại mỹ nhân bên cạnh rồi thì còn cần gì đến cậu nữa! Xem
ra, mối quan hệ giữa anh ta và mỹ nhân tiến triển rất tốt, có khi đến giai đoạn
môi chạm môi rồi cũng nên.”
Không phải chứ,
tôi không tin Chu Nhất Minh lại lợi hại như thế. Trước đây anh ta chưa từng
theo đuổi co gái nào, lần đầu tiên bước vào tình trường lại gặp phải một mỹ nhân
cao tay nhường ấy. Lính mới như anh ta khó có thể đối phó được với “cô nương
thần kinh” ấy, sóng gió tình trường vẫn còn gian truân lắm!
Tôi gọi điện cho
Chu Nhất Minh, định quan tâm hỏi han anh ta một chút. Trước tiên hỏi han tình
hình anh ta ngâm cứu cuốn Ba trăm bài thơ Đường đến đâu rồi.
Anh ta ậm à ậm ừ chẳng hiểu thế nào. Bỗng cảm thấy không ổn, tôi liền hỏi: “Anh
nói thật đi, xảy ra chuyện gì với cuốn sách của em rồi?”
Lúc này anh ta
mới thú nhận, cuốn Ba trăm bài thơ Đường đó anh ta không cẩn thận
đã làm mất rồi. Anh ta định nỗ lực nghiên cứu nên đi đâu cũng mang theo, kết
quả là để quên trên xe buýt.
Bình thường Chu
Nhất Minh rất ít khi đi xe buýt, anh ta thích đi xe đạp hơn, chỉ cần trời không
mưa là đạp xe đi làm, nói là vừa bảo vệ môi trường vừa rèn luyện sức khoẻ. Kết
quả của việc thỉnh thoảng ngồi xe buýt đó đã làm mất cuốn sách của tôi.
Tôi tức gần chết.
Chẳng trách thời gian này không thấy mặt mũi anh ta đâu, hoá ra là cố tình
tránh mặt tôi. Anh ta đáng mất cuốn Ba trăm bài thơ Đường của tôi,
lại còn là cuốn sách mẹ tôi tặng hồi mới vào trung học nữa chứ. Trên cuốn sách
vẫn còn nét chữ của bà: Phúc hữu thi thư khí tự hoa[17'> -
Quà tặng con gái yêu Phiên Phi.
[17'> Có nghĩa
là: Trong l