
đa số là vào những trang web
về luật pháp, cô không nên kỳ vọng quá lớn về anh. Hử? Tần suất vào trang web
này cũng khá cao, hình như là một trang blog. Anh ấy thường xuyên vào blog của
ai vậy?
Mở ra, cô lập tức liền
ngây dại…
“Cái này…” Không phải
hình ảnh của Thọ Thọ sao? Triêu Huy ngơ ngác quay đầu nhìn Chu Vệ.
Chu Vệ ôm Thọ Thọ, một
người một chó vô tội nhìn cô: “Bị em phát hiện rồi à? Đó là nhật ký nuôi chó mà
anh viết, vốn là muốn học hỏi những người có kinh nghiệm, kết quả, viết viết
thành nhật ký trưởng thành của Thọ Thọ.” [Tia: ta mắc cười với cái hình ảnh một
người một chó vô tội nhìn Tiểu Huy quá à =))'>
Triêu Huy yên lặng. Một
người đi sớm về khuya dãi nắng dầm mưa, thoạt nhìn bận rộn nhiều việc, bận đến
tối tăm mặt mày mà cũng có thời gian để viết về những điều tâm đắc khi nuôi
chó, thật là không có thiên lý, càng không có thiên lý chính là, người chăm sóc
đâu phải là anh…
Lặng lẽ liếc nhìn một
người một chó đang chơi đùa rất vui vẻ, Triêu Huy nhấp “mở blog”. Thọ Thọ vui
vẻ là vì rốt cuộc Chu Vệ cũng rảnh rỗi để chơi đùa với nó, vậy còn nguyên nhân
mà Chu Vệ vui vẻ? Chẳng lẽ vì Thọ Thọ chơi với anh? [=))'>
Nhật ký ngày thứ nhất –
“Ngày đầu tiên cún con về
nhà, có chút rầu rĩ không vui. Cho gì cũng không chịu ăn, nệm chó đặc biệt mua
cho nó cũng không thích, còn không ngừng “ư, ử” kêu, đành phải dắt nó vào phòng
ngủ, ngủ cùng nó một buổi tối. Đúng là trẻ con chuyện gì cũng cần có người chăm
sóc.”
Triêu Huy nhìn trộm Thọ
Thọ đang chơi rất vui bên cạnh, thật sự khó mà tưởng tượng được, bộ dạng lúc nó
run rẩy khóc hu hu kia.
Nhật ký ngày thứ ba –
“Công việc ngày càng bận
rộn, không thể giống như lúc trước thường xuyên chơi với nó, bất đắc dĩ, phải
giao trách nhiệm nặng nề này cho người khác, cũng may, có một người vừa yêu thích,
vừa có kiên nhẫn lại vừa có thời gian giúp đỡ. Kết quả, tôi vui mừng đến nỗi…
quên mất những chuyện lúc trước xảy ra giữa cô ấy và mấy con chó khác… Cũng may
mà nhờ lòng yêu thương và sự kiên nhẫn, cô ấy cũng giúp đỡ chăm sóc cho con
trai tôi, còn đặt tên cho nó. Chu Thọ Thọ, mọi người cảm thấy thế nào?”
Triêu Huy: “…” Cô mới là
người “bất đắc dĩ” mà? Cho dù thế nào đi nữa, cũng không thể che dấu sự thật
tàn khốc này.
Mấy ngày sau –
Vô cùng thê thảm không nỡ
nhìn… Chính là quá trình từ việc “cô gái vừa có tình yêu thương vừa có sự kiên
nhẫn” cùng “cún con trẻ người non dạ” làm sao từ thù hóa thành bạn. Mà về
phía bạn bè trên blog có rất nhiều người đặt câu hỏi “cô ấy” là ai, Chu Vệ cũng
không trả lời rõ ràng.
Rất tốt, cô may mắn được
ra sân liên tiếp, không biết có nên tìm người nào đó đòi phí “xuất hiện” không
nhỉ, trong lòng Trần Triêu Huy không biết có cảm tưởng gì, mở tiếp những ngày
sau.
Ngày thứ n –
“Thọ Thọ đã sáu tháng
rồi, nó vừa thay răng xong, thấy cái gì là lại nhai cái ấy. Bàn ghế trong nhà,
chén bát đều bị nó lấy ra làm dụng cụ mài răng. Tôi đành cười khổ, không nỡ
trách cứ nó, bạn có nên so đo với một đứa trẻ chưa biết cái gì hay không? Nhưng
hôm nay tan ca về nhà, thấy Thọ Thọ cúi đầu, vẻ mặt đáng thương như vậy, còn cô
ấy thì đen mặt ngồi trên sofa, ấn ấn điều khiển chuyển kênh liên tục. Khi tâm
trạng cô ấy không tốt luôn luôn làm như vậy, phải cảm ơn remote trong nhà chất
lượng quả thực rất là tốt. Hỏi cô ấy có chuyện gì xảy ra, cô ấy hung hăng trợn
mắt liếc nhìn Thọ Thọ — phải rồi, cùng lắm là nghiêm túc một chút, ánh mắt của
cô ấy hình như còn cách xa lắm mới có thể dùng từ “trợn” để hình dung – sau đó
cô ấy đưa một sợi dây ra trước mắt tôi. Tôi ngơ ra không hiểu chuyện gì, không
biết đây là cái gì. Cô ấy nói là dây mạng… Ừ, tôi thừa nhận tôi không nên nổi
giận theo cô ấy, nhưng không có dây mạng, tối nay làm sao mà cập nhật blog bây
giờ? Đáng thương cho Thọ Thọ, bị ba mẹ phạt đứng, xoay mặt vào trong bức tường,
thật đồng cảm với nó.” [Sa: híc híc thật tội nghiệp cho Thọ Thọ'>
Khóe mắt của Triêu Huy
như giãn ra: ba mẹ…? Hẳn là tay gõ chữ nhanh quá, gõ nhầm từ “ba ba” sang “ba
mẹ”, cô luôn nhã nhặn khiêm tốn, chuyện này cũng không liên quan gì đến cô,
không liên quan, không liên quan.
Triêu Huy cố gắng không
quay đầu sang bên cạnh hỏi thăm, tiếp tục nhấp “tiếp theo”. Vẫn là không nên
mạo hiểm hỏi han thì hơn, người kia gian trá như vậy, lỡ như ngu ngốc rơi vào
bẫy của anh ấy thì cô thật là thê thảm.
Ngày thứ nn –
“Hôm nay hiếm khi có dịp
được nghỉ ngơi, tôi quyết định làm tròn trách nhiệm của một người cha, đưa con
trai ra ngoài dạo chơi. Thọ Thọ quen tản bộ trong sân trường, trêu hoa ghẹo
nguyệt khắp nơi, còn không chịu thỏa mãn, xem ra mấy cô bạn đã nuông chiều nó
thành hư hỏng mất rồi. Dọc đường trong sân trường có một tiệm bánh bao khá nổi
tiếng, Thọ Thọ ngửi thấy mùi thức ăn ngon, chạy đến trước cửa tiệm phe phẩy cái
đuôi, ánh mắt tràn ngập cầu xin. Ngay cả người tự cho là tâm địa sắt đá như
tôi, còn không chịu nổi bị ánh mắt này làm cho cảm động, trong lòng mềm nhũn,
đành lấy bóp da ra mua bánh bao cho nó. Thọ Thọ dĩ nhiên vui vẻ vô cùng, chạy
vòng quanh tôi