Polaroid
Ai Là Của Ai

Ai Là Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326033

Bình chọn: 8.5.00/10/603 lượt.

ược kinh, Chu Vệ là người dễ dàng

thương lượng như vậy sao?

Chuyện Đông Yến giữ gìn mặt

mũi của mình không lâu sau đó không cẩn thận bị bại lộ, khiến cho cô bị mọi

người khinh bỉ một phen —— mỹ nam kế luôn luôn là thủ đoạn bản thân cô rất

khinh thường, cô lại dùng cách như vậy để đối phó… Thanh danh một đời, chung

quy lại bị hủy hoại bởi ý nghĩ bốc đồng lần này.

Triêu Huy thì lại có thêm

một kinh nghiệm, hóa ra Chu Vệ còn có thể lợi dụng như vậy, cô lại được mở

mang.

Còn Chu Vệ thì trong kế

hoạch《

Tổng tiến công chiếm đóng Triêu Huy 》ghi nhớ

tên Đông Yến —— bên phe cánh trong doanh trại quân địch đã thành công khống chế

được một tên, giành được thắng lợi mang tính chiến lược.

Tấn công chiến đấu vẫn

còn đang tiếp tục.

Đầu hè, sen trong hồ

đại học A đã bắt đầu nở rộ. Vẫn như thường lệ sáng sớm ven hồ có rất đông

sinh viên, dạo này còn có thêm cả Triêu Huy, ngoài việc chạy bộ lúc tinh mơ, cô

còn có thêm nhiệm vụ mang Thọ Thọ đi chạy. Chu Vệ nói cún con 8 tháng đã thích

hợp vận động rồi, mà anh lại chỉ vận động trong phòng tập thể thao, cho nên

chức vụ huấn luyện viên đầy vinh quang này được giao lại cho cô. Hừ, Thọ Thọ

rốt cuộc là con nhà ai? Trần Triêu Huy rất muốn hỏi anh một câu ấy, nhưng mỗi

sáng sớm nhìn thấy Thọ Thọ nhướn đôi mắt tội nghiệp ngồi trước cửa, cô đành đầu

hàng.

Đôi khi, cô cảm thấy Chu

Vệ thật sự rất lợi hại, ngay cả buổi sáng mấy giờ cô rời khỏi giường, rời khỏi

giường xong sẽ làm gì đầu tiên, anh ấy đều biết rất rõ ràng, thật nghi ngờ,

không biết anh có gắn thiết bị theo dõi nào lên người cô hay không.

Đông Yến nghe Triêu Huy

than oán, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng… Cô chính là gián điệp mà Chu Vệ

cài vào bên cạnh Triêu Huy nha… Biết vậy thì đã chẳng làm, lỡ một bước hối hận

ngàn lần… Đã nói, Chu Vệ làm sao mà dễ thương lượng như vậy? Còn phải trả phí —

lúc nào cũng phải mật báo cho anh. Không phải cô không có nghĩa khí, nhưng mà,

cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn a… Luật sư đều là những tên bụng

dạ nham hiểm, không cho phép mặc cả không cho phép thương lượng…

Triêu Huy sau này mới

biết thì ra Thọ Thọ là giống Saint-Bernard [1'>. Ban đầu, cô vốn tò mò, không

hiểu sao một chú chó nhỏ xíu, qua một thời gian lại có thể cao đến sáu bảy mươi

cm như thế? Sau đó Chu Vệ nói cho cô biết, chó Saint-Bernard vốn là giống chó

lớn, hơn nữa Thọ Thọ lại là con đực, dĩ nhiên khi lớn lên sẽ vạm vỡ, lúc trước

nhỏ xíu như vậy, có lẽ là do dinh dưỡng không đầy đủ…

Thọ Thọ trở nên cao lớn

cũng không làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại khi đứng giữa đàn chó

còn có vẻ xuất chúng, có cảm giác như hạc giữa bầy gà vậy. Mỗi sáng mang nó đi

tập thể dục, thường có một đống chị gái xinh đẹp bị bộ lông vàng ánh cùng vẻ

mặt thật thà đáng yêu đó hấp dẫn đến chơi đùa, ôm ấp nó, mà nó cũng đặc biệt

thích chơi đùa với người khác, ngày nào cũng chơi rất hăng hái. [Tia: sói đội

lốt cừu, chả khác gì Chu ca của chúng ta, Sa: đúng đúng'>

Nhìn Thọ Thọ trưởng thành

từ cún con bé tí xíu đến một chú chó vạm vỡ, Chu Vệ cảm thấy rất có thành tựu

của người làm cha… Triêu Huy nghe vậy mà đổ mồ hôi lạnh, dù không thể không

công nhận, nhưng cô mới làm người ngậm đắng nuốt cay nuôi Thọ Thọ trưởng thành

mà… Thọ Thọ trưởng thành, công lao của Triêu Huy tuyệt đối không thể bỏ qua, mà

cô, cũng trưởng thành từng bước cùng Thọ Thọ — ngẫm lại trước kia cô thấy một

con cún nhỏ đã chạy cách xa nó khỏi ba trăm thước, đi đường vòng rồi, bây giờ

lại có thể hét lớn, kêu một chú chó Saint-Bernard to lớn đi nhặt đĩa bay, cô đã

tiến bộ bao nhiêu rồi nha.

Ngay cả Lý Mộ Thần cũng

kinh ngạc nhìn cô, anh nhìn thấy Triêu Huy chạy đằng trước, Thọ Thọ đuổi theo

đằng sau, còn diễn vở “Tỷ muội tình thâm”, Triêu Huy lại quay đầu lại, ôm chầm

lấy Thọ Thọ…

Hồi lâu sau, Lý Mộ Thần

chỉ phán một câu: “Thì ra mình đã quá khinh địch rồi.” Tiểu tử Chu Vệ kia thật

đúng là không thể coi thường, có thể chữa được tật sợ chó của Triêu Huy, thậm chí,

căn bản không để cho Tiểu Huy có cơ hội mất cảm tình với cậu ta, còn có thể

mượn cơ hội này khiến cho quan hệ của hai người càng thêm thân mật… Người này,

lòng dạ thật là sâu sắc, rất được lòng người khác, hôm nào nên lĩnh giáo thử

mới được. [Tia: =)) Xời ạ, còn tưởng a iu thương e gái lắm, tưởng gì giao trứng

cho ác, tội nghiệp Tiểu Huy'>

Nếu như Lý Mộ Thần có cơ

hội biết được diễn biến tiếp theo của Triêu Huy, tin chắc anh ta sẽ không đợi

đến ngày lĩnh giáo, mà là hành động ngay lập tức… Đáng tiếc, anh ta không biết,

cho nên chúng ta cũng bỏ lỡ mất một cuộc đối đầu đầy phấn khích giữa hai đại

yêu nghiệt xuất thế!!!

Hai ngày sau khi Lý Mộ

Thần trở về, Chu Vệ cầm máy tính xách tay của mình đến để nhờ Triêu Huy nâng

cấp. Triêu Huy vui vẻ đồng ý, trước giờ, Chu Vệ đều không cho cô đụng vào máy

tính của anh, làm cô tò mò đã lâu, cơ hội nằm ngay trước mắt, tất nhiên cô sẽ

không bỏ qua.

Vừa nâng cấp, vừa hướng

dẫn Chu Vệ một số thao tác xử lý hệ thống đơn giản, Triêu Huy cố ý kiểm tra

lịch sử những trang mà Chu Vệ đã vào… Quả nhiên,