
trong lòng khó chịu? Tiểu Huy
rất là vô tội a, cho dù cậu ấy có thật sự là thiên kim tiểu thư đi nữa
thì cũng không thay đổi được gì, cậu ấy vẫn là Tiểu Huy… Nhưng con người
vốn là loài động vật phiền toái mà, luôn thích tìm phiền phức cho mình...
Đông Yến nhìn thoáng
qua Tiểu Khê đang suy nghĩ câu trả lời, hỏi: “Tiểu Huy, cậu nói cậu buôn bán
lời được chút tiền, là như thế nào?”
Lần này, đến lượt Triêu
Huy ngượng ngùng: “Chỉ là tùy tiện chơi đùa một chút trên Internet
thôi.”
Sắc mặt Đông Yến lập tức
đại biến: “Cậu hack ngân hàng sao?”
Trần Triêu Huy 囧…
“Mình là người
như vậy sao?” Cô ai oán nhìn Đông Yến, không thể tin được
mình trong mắt Đông Yến lại là con người vô pháp vô kỷ như thế, “Mình mở
một vài cửa hàng trong game, bán chút đồ thôi mà.”
À, thì ra là thương
nhân trong game, Đông Yến ngượng ngùng cười, ai bảo cậu hack web trường thuận
tay như vậy làm chi? Nói đến game, Đông Yến lại có nghi ngờ: “Bình thường
đâu có thấy cậu chơi game, làm sao mà kiếm tiền?”
“Lúc đó mình
còn học trung học, sau đó thi vào đại học nên mướn hai kế toán giúp đỡ,
sau đó thấy bọn họ làm tốt quá, mình cũng lười quản, chỉ cần lấy tiền là được.”
Triêu Huy giải thích.
Đông Yến ngây người, làm
bà chủ, thật là an nhàn, cậu đúng là có đầu óc làm ăn thật đấy…
“Một tháng kiếm được bao
nhiêu?” Tĩnh Tĩnh đánh vào chỗ quan trọng.
Triêu Huy nói vài con số,
ba người chấn động, sau đó trăm miệng một lời thốt ra ba chữ: “Người có tiền!”
Đông Yến lại hỏi game mà
cô đang chơi là gì, Triêu Huy trả lời một cái tên quen thuộc.
“Có phải cậu đang đùa với
mình không!? Vậy cái tiệm buôn bán của cậu tên là gì?”
“Lan Đăng Các.” Trần
Triêu Huy nhẹ nhàng nhả ra ba chữ.
“Lan Đăng Các!” Đông
Yến hổn hển la lên, trời ạ! Cậu còn là chủ quán tiệm bán
trang thiết bị cấp 3 sao! Thật là lãng phí, cô tiêu tốn nhiều tiền đi
mua thiết bị, bên cạnh có tài nguyên lại bỏ lỡ mất. “Sau này mình đến, cậu
nhất định phải chiết khấu cho mình 30% đó!”
Trần Triêu Huy cười cười,
nói: “50% đi, thấp quá kế toán lại nổi giận với mình đấy.”
“Tiểu Huy, mình yêu cậu!”
Đông Yến cảm động đến nỗi rối tinh rối mù, lập tức mở game lên.
Triêu Huy không phải là
phú nhị đại làm cho mọi người thở dài một hơi, mà bản thân cô lại
không ý thức được vấn đề này, chỉ cảm thấy không hiểu cho lắm,
nghĩ rằng có lẽ tâm trạng của thiếu nữ mới lớn tựa như khí trời vậy, vài ba
ngày đè nén là lập tức chuyển sang nhiều mây ngay.
Trần Triêu Huy càng
không biết là, Dương Cảnh đã đi tìm Chu Vệ. Sau bữa cơm đó, Dương
Cảnh phát hiện, Chu Vệ có sự khác biệt rất lớn với anh, suy tư mãi,
anh nghĩ rằng mình nên tìm Chu Vệ để nói chuyện một chút.
“Tôi hy vọng anh
đừng làm tổn thương Tiểu Huy.” Dương Cảnh đi thẳng vào vấn đề.
Chu Vệ nhướn
mày, hỏi: “Vì sao lại nói ra câu đấy?” Không phải là anh
cố ý tỏ vẻ, anh chỉ cảm thấy tức cười, Dương Cảnh lại bảo anh
đừng làm tổn thương Triêu Huy? Người làm tổn thương Trần Triêu Huy rốt
cục là ai?
“Thật sự là do tôi sai,
không nên lấy tình cảm của Tiểu Huy ra đánh cược.” Trong mắt Dương
Cảnh đầy đau lòng và hối hận, “Cũng là vì tôi sai, nên tôi mới mong anh
đừng làm tổn thương Tiểu Huy. Ở phương diện tình cảm, Tiểu Huy vẫn còn là
trẻ con, căn bản không biết nên làm sao đáp lại sự theo đuổi của anh, nếu như
anh không phải thật lòng, vậy thì xin anh buông tay ngay từ bây giờ đi,
đừng để đến khi chiếm được rồi mới từ bỏ, Tiểu Huy đã từng một
lần… Đừng để cho cô ấy lần thứ hai lại…”
Nhìn nam sinh đối
diện rõ ràng đang lâm vào trầm tư, Chu Vệ không có chút thương hại,
lạnh lùng hỏi: “Cậu đã bảo vệ cô ấy như vậy, vậy thì dứt khoát theo
đuổi cô ấy lại lần nữa đi?”
“Tiểu Huy, Tiểu Huy
không phải là người dễ dàng mặc kệ chuyện quá khứ như vẻ bề ngoài, cô ấy nhạy
cảm hơn bất cứ ai hết. Cho nên, xin anh…”
Chu Vệ uống cạn trà trong
ly, lấy một tờ tiền từ trong ví ra đặt lên bàn, thanh toán cho ly trà
của mình, sau đó đứng lên nói: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi chưa từng bảo rằng tôi
muốn theo đuổi Trần Triêu Huy, nên những lời cầu xin này tôi không dám nhận.
Còn nữa, cậu nói Trần Triêu Huy ở phương diện tình cảm chỉ là một đứa trẻ
nhưng với tôi, kinh nghiệm của cô ấy đã nhiều hơn một lần, chẳng phải
sao? Dĩ nhiên, đó là chuyện giữa Triêu Huy với cậu, không liên quan đến
tôi, nên không cần phải nói với tôi.”
Dương Cảnh nhìn bóng lưng
Chu Vệ bỏ đi, trong lòng ngũ vị tạp trần. Hôm đó anh đã phát
hiện, Chu Vệ là người chưa đạt được mục đích thì tuyệt đối không dừng
tay, Tiểu Huy ở cùng người như vậy, không biết là bất hạnh hay là may mắn.
Chu Vệ nói không sai, chuyện của anh và Tiểu Huy đã qua rồi, không hề liên
quan đền hiện tại, bây giờ anh chỉ có thể chúc phúc.
Chu Vệ nghẹn một hơi trở
về phòng ngủ, không muốn thừa nhận tâm trạng lúc này của mình
là “Ghen”. Tên Dương Cảnh kia, đúng là hiểu rõ Triêu Huy, nhưng
cũng là đương nhiên thôi, dù sao người ta cũng là bạn trai cũ. Nói cái
gì mà xin đừng làm tổn thương Tiểu Huy… Sao anh không phát hiện trong cá
tính của Triêu Huy có cái gì gọi là vô hại chứ?