80s toys - Atari. I still have
Ai Là Của Ai

Ai Là Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326425

Bình chọn: 7.5.00/10/642 lượt.

tràn đầy chờ mong, muốn nhìn muốn nhìn! [ngoại trừ Dương Cảnh

như kẻ ngoài cuộc, hỏi: Dương Cảnh, cậu tới đây làm gì? Một chút cũng không

phối hợp. Dương: ăn cơm trắng . . . . . .'>

“Tiểu muội.” Lý Mộ Thần

nhìn Triêu Huy, mọi người cũng nhìn cô, Triêu Huy không chịu nổi sức ép, đành

chầm chậm thò tay lấy ví tiền ra.

… … … … … . . . Thời gian

để mọi người bình tĩnh lại sau khi bị sét đánh … … … … . . .

Này! Này! Đây thật là ảnh

gia đình chứ không phải các ngôi sao chụp chung? Sao lại như thế này, trong ảnh

Triêu Huy đứng bên phải cười với mọi người, khiến cho bọn họ tin tưởng tuyệt

đối đây đúng là ảnh gia đình, nhưng mà, ai có thể nói cho bọn họ, vì sao gia

đình nhà này toàn những người kinh động trời đất đến vậy? Yêu nghiệt Lý Mộ Thần

cũng đứng ở bên trong dĩ nhiên như thế… Có vẻ thích hợp, ngược lại là Tiểu Huy

lại bình thường đến vậy. Bọn họ thật sự không phải hồ ly tinh chuyển thế hay

sao? Tiểu Huy có phải là con nuôi hay không? Hay là đầu thai nhầm chỗ….

Thì ra, đây là nguyên

nhân mà Tiểu Huy miễn dịch đối với Chu Vệ, đổi là bọn họ, mỗi ngày đối mặt với

đẳng cấp sắc đẹp như thế này, tâm hồn mênh mông cũng sẽ sớm chết lặng, không có

gì đáng ngạc nhiên!!!

Không chống lại

được sức hấp dẫn toát ra từ Lý Mộ Thần, trong lòng các cô vô cùng hối hận tại

sao khi ra khỏi cửa lại không mang theo nhiều tiền, đều do Tiểu Huy trước đó

không báo trước, làm cho bọn họ thất lễ trước mặt mỹ nhân. Nhưng mà, người bình

thường cũng sẽ không nói “Anh tớ bộ dạng như tiên nhân, các cậu hãy chuẩn bị

cho tốt” lời nói động kinh như vậy, nói ra mọi người lại nghi ngờ Triêu Huy

chưa bình phục, không ai lại có thể nghĩ đến nhị ca của Triêu Huy lại đẹp đẽ

như một đóa Mạn Đà La [1'> đến vậy. (Sa: khổ mấy bà chị nhìn thấy trai đẹp mà

quên mất việc là mình được mời cứ lo lắng tiền nong)

“Gọi đồ ăn đi,” Lý Mộ

Thần nhìn thời gian không còn sớm nữa.

“Còn thiếu một người.”

Triêu Huy nhìn chỗ trống bên cạnh mình, “Các cậu cứ ăn trước đi, tớ đi ra ngoài

gọi điện thoại.”

Còn thiếu ai chứ? Tiểu

Khê chớp mắt với Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh lắc đầu.

Hơn mười phút sau, đồ ăn

cũng mang lên đầy đủ, Triêu Huy rốt cuộc cũng đi vào, đi sau cô là một người

nữa.

Nhìn thấy người tới, Tiểu

Khê đem một ngụm trà Thiết Quan Âm vừa uống phun ra, những người khác cũng trợn

mắt há hốc mồm. Trời ạ! Dĩ nhiên là Chu Vệ! Lại thêm một người nữa, hôm nay là

ngày yêu nghiệt hoạt động hay sao?

Cho đến khi Chu Vệ ngồi

xuống, nói xin lỗi mọi người, ánh mắt mọi người mới từ ngây dại trở nên kích

động, Chu Vệ thật sự đến đây… Người trong truyền thuyết hiện rõ trước mặt, còn

ngồi cùng bàn ăn cơm, trái tim mọi người vì chịu đựng thụ sủng nhược kinh suýt

chút nữa lên cơn đau.

Nhìn thấy Chu Vệ, vẻ mặt

của Lý Mộ Thần cùng Dương Cảnh cũng thoáng thay đổi, người trước nghiền ngẫm

nhìn, người sau có vẻ ảm đạm.

Mi Nhiễm và Tiểu Khê có

biệt danh “không có gì là không biết” an vị ở vị trí đối diện Tiểu Huy, bà

tám dò xét dây anten bát quái thăm dò từng người, yên lặng quan sát, để thu

được tin tức mắt thấy tai nghe.

Bên phải là gia trưởng,

bên trái là bạn trai đương nhiệm, còn lại là bạn trai tiền nhiệm… Oa, đây không

phải chuyện hay thì là cái gì?

“Chu sư huynh, nghe Tiểu

Huy nói gần đây anh chiếu cố nó rất nhiều, thật sự là rất cảm kích.” Lý Mộ Thần

cười đến siêu cấp sáng lạng, nhìn Chu Vệ, “Anh quả là một tiền bối đáng để hậu

bối học tập.”

Triêu Huy cúi đầu ăn cơm,

nụ cười này cô rất quen thuộc, kinh nghiệm báo cho cô biết để bảo toàn tính

mạng, cô nhất định phải tránh càng xa càng tốt.

Chu Vệ là loại người nào?

Anh không chút hoang mang gắp cho Triêu Huy một miếng sườn, nói: “Đúng vậy.”

Không biết anh nói chiếu

cố Triêu Huy là với thân phận sư huynh, hay là ý khác… một câu chứa hai ý

nghĩa.

Triêu Huy tiếp tục vùi

đầu ăn cơm, cái gì cô cũng không nghe thấy, cái gì cũng không có nghe thấy.

Hừ! Nụ cười của Lý Mộ

Thần vẫn không thay đổi, cũng gắp cho Triêu Huy một miếng cá, dặn: “Tiểu muội,

ăn nhiều cá đối với thân thể rất tốt. Lần này em bị bệnh, trong nhà lo lắng vô

cùng, về sau nên rèn luyện thân thể kĩ một chút, đừng có lười biếng.” Dừng một

chút, lại nói: “Chuyện trường học cơ bản đã thu xếp xong, từ nay về sau anh có

thời gian, em có chuyện gì cứ tới tìm anh, đừng đi làm phiền người khác, như

vậy quá thất lễ. Dù sao không phải người nhà, phiền toái quá mức cũng không

tốt, có đúng không — Chu sư huynh?”

Tất cả mọi người ngừng ăn

cơm, chờ Chu Vệ trả lời, mà Triêu Huy cũng ngẩng đầu, tò mò xem anh có bình

thản được nữa hay không.

Chậm rãi đem đồ ăn trong

miệng nuốt vào xong, Chu Vệ mới trả lời: “Người nhà vĩnh viễn là người nhà.”

Người nhà vĩnh viễn là

người nhà, ngoài ra người nhà sẽ không là cái gì nữa, loại quan hệ này sẽ không

thay đổi. Mà anh, tuy rằng hiện tại chỉ có thể xem như sư huynh, nhưng tương

lai còn rất nhiều không gian để phát triển, có thể biến thành người nhà, người

yêu, cha của mấy đứa trẻ, thậm chí là một nửa sinh mạng của cô, không nghi ngờ

về lời nói khiêu khích này

Câu trả lời n