
thôi sao?”
Cô rất ít khi nổi giận như thế,
trước nay luôn là người dịu dàng nhu mì, chuyện gì cũng chỉ để trong lòng, hiếm
khi nói ra. Nhưng áp lực mấy hôm nay đã bức cô đến đường cùng, sự viếng thăm
bất ngờ của mẹ, hôn sự của anh trai… tâm trạng cô cố dồn nén bấy lâu nay đã bị
bộc phát bởi chuyện của Hà Thích.
Người
thực thà chẳng phải không nổi nóng, mà là không chịu nổi nóng. Họ thường quen
im lặng, nhưng im lặng mãi cũng không phải cách hay. Có vĩ nhân đã nói một câu
nổi tiếng thế này: Không phải chết đi trong im lặng, mà là bộc phát trong im
lặng… Hà Thích không ngờ Viên Hỷ lại có
phản ứng mạnh mẽ đến thế, vẻ mặt anh toát lên sự kinh hoảng, định ôm lấy cô
nhưng bị cô đẩy ra. Viên Hỷ thấy mọi người xung quanh đang chú ý mình thì cố
gắng kiềm chế: “Anh biết em ghét nhất chuyện lôi lôi kéo kéo ở nơi công cộng,
em không cần anh giải thích nữa, tránh ra, em còn có việc.”
Hà Thích nào chịu thôi, cũng biết hiện giờ giải thích cô sẽ không nghe, nên
đành chuyển sang vấn đề khác: “Có chuyện gì? Em đến bệnh viện làm gì thế?”
Viên Hỷ không đếm xỉa gì anh, chỉ
đi vòng sang bên. Hà Thích không dám ngăn lại nữa, đành lặng lẽ đi theo sau,
vào thang máy rồi đến phòng bệnh Thanh Trác. Thanh Trác đã tỉnh, đang khóc lóc
kêu la vết thương đau quá. Bà Viên vừa lau nước mắt vừa dỗ dành anh, nhưng
thuốc tê đã hết nên tất nhiên sẽ đau rồi, Thanh Trác lại không thể nhẫn nhịn
như người lớn, mà cứ khóc gào kêu đau suốt. Do ở trong phòng bệnh lớn, còn có
những người bệnh khác và cả người thân của họ, đều nhìn Thanh Trác như nhìn
quái vật. Thấy một người đàn ông lớn như vậy mà gào khóc như trẻ con thì đều
thấy kinh ngạc, hỏi thì được biết chỉ là ca mổ viêm ruột rừa, càng cảm thấy
không thể hiểu nổi.
Bà Viên thấy Viên Hỷ quay lại thì
vội đứng lên hỏi cô: “Có phải bác sĩ không mổ hết cho nó? Sao anh con cứ kêu
đau mãithế? Chúng ta không đưa phong bì cho bác sĩ, nên…”
Viên Hỷ vội trừng mắt với mẹ,
ngăn bà không nói tiếp. Thấy mọi người xung quanh đều nhìn phía mình với ánh
mắt quái lạ thì vẻ mặt cô tỏ ra rất ngượng ngập, lại thêm việc lúc nãy khiến cô
thấy rất ức chế, bây giờ anh trai lại khóc lóc than thở thì càng phiền muộn
hơn, muốn nói vài câu cứng rắn với anh nhưng lại không thốt ra được. Trí tuệ anh
cô chỉ như đứa trẻ vài tuổi, làm sao chịu đựng được như người lớn, nói anh làm
gì, nếu anh có thể hiểu thì chắc anh cũng không muốn như thế. Nghĩ đến đây,
Viên Hỷ thầm thở dài, cũng bước đến dịu giọng dỗ dành.
Hà Thích lúc này mới biết thì ra
Thanh Trác nhập viện, muốn hỏi Viên Hỷ có chuyện gì không nhưng lại sợ cô không
hiểu anh, nên đành e dè hỏi chuyện bà Viên. Viên Hỷ không muốn tỏ ra điều gì
khác lạ trước mặt mẹ mình, chỉ phớt lờ Hà Thích mà không biểu hiện gì.
Viên Hỷ khó khăn lắm mới dỗ anh
mình nín khóc, vô tình ngước lên thấy Ella đang thò đầu vào phòng, thấy Viên Hỷ
nhìn mình, cô nàng nở nụ cười rạng rỡ, bảo: “Cuối cùng cũng tìm được mọi
người.” Không biết cô nàng tìm đâu ra xe lăn, nhưng rõ ràng sử dụng không quen,
cứ quay vòng vòng, mãi mới đẩy vào phòng được.
Hà Thích mới nhớ ra lúc nãy do
tình hình căng thẳng nên đã bỏ cô ở lại, trong lòng cũng thấy có lỗi. Anh liếc
nhìn Viên Hỷ, ghé sát lại thì thầm: “Anh đưa cô ấy về trước rồi quay lại ngay,
sẽ giải thích em biết.”
Viên Hỷ lạnh lùng hừ một tiếng
nhỏ, đáp: “Không cần, cứ ở với cô ấy đi.”
Hà Thích có vẻ bực mình, nhưng
nghĩ lại dù sao mình cũng sai trước, vả lại còn có bà Viên ở đây nên cũng không
thể giải thích gì được, đành vừa bực tức vừa tỏ vẻ ấm ức nhìn Viên Hỷ.
Bà Viên thấy Ella đột ngột xuất
hiện thì ngẩn người, cứ đứng đó nhìn chằm chằm cô ta. Ella lại tỏ ra tự nhiên,
tiến đến cười chào “Chào dì”, rồi quay lại nhìn Thanh Trác: “Chào anh. Anh khỏe
hơn chưa?”
Thanh Trác không đếm xỉa gì đến
Ella, chỉ kéo tay Viên Hỷ nấc nghẹn: “Tiểu Hỷ, anh đau bụng, đau ở đây này.”
Vẻ mặt Ella hơi ngại ngùng, phần
nhiều là kinh ngạc, nhìn Thanh Trác với vẻ kỳ quái. Viên Hỷ không muốn tỏ ra
yếu đuối trước mặt cô ta, chỉ thờ ơ nhìn một cái rồi nói: “Hà Thích, chân Ella
không tiện ở đây, anh đưa cô ấy về trước đi.”
Ngờ đâu Ella khoát tay: “Không
cần không cần, tự tôi về được mà, Hà Thích ở lại đây đi, đúng rồi, bố tôi có
mấy người bạn công tác ở đây, mọi người có cần gì thì nhờ họ nhé.”
Viên Hỷ đáp không cần, ai ngờ bà
Viên đột ngột lên tiếng, bà vốn chưa yên tâm, sợ không tìm bác sĩ quen thì sẽ
không tiện, nghe Ella nói thế thì vội bảo: “Vậy phiền cháu nhé, chúng tôi…”
“Mẹ!” Viên Hỷ kêu lên, mím môi
rồi bảo: “Anh chỉ làm phẫu thuật nhỏ, mà đã mổ xong rồi, không cần tìm ai nữa.”
“Không sao, chỉ nói có vài câu
thôi mà,” Ella đảo mắt nhìn phòng bệnh chật ních người, cười nói: “Đổi sang
phòng đơn cũng được, người đông thế này thì không thể nghỉ ngơi gì được.”
Viên Hỷ phản đối không tác dụng,
vì bà Viên rất muốn tìm người quen, vừa nghe bảo có thể đổi phòng thì đồng ý
ngay. Hà Thích không tiện nói gì, chỉ đứng đó lặng thinh, nói thực là anh cũng
muốn đổi Thanh Trác sang phòng khác tốt hơn, vì biết Viên Hỷ