
chưa từng mở rộng trái tim thực sự để
cậu thấy được, nội tâm của tớ đen tối quá đúng không? Ha ha, tuy cậu oán trách
chị của cậu, nhưng tớ lại có thể cảm thấy sự tự hào trong giọng nói của cậu,
chị ấy thông minh xinh đẹp, học tập tốt, còn biết múa, tớ cũng có một người
anh, nhưng lại là một người thiểu năng, hại tớ không dám nói người khác biết tớ
còn có một người anh, Bì Hối, cậu có biết không? Tớ đã từng ghen tị với cậu
biết bao, ghen tị vì sao cậu lại có một gia đình tốt như thế, ghen tị vì sao
cậu luôn có những bộ quần áo xinh đẹp, đồ ăn thức uống ngon lành, tại sao tớ
lại chẳng có gì, ha ha, nội tâm của tớ có phải rất đen tối không? Có phải tớ hư
vinh lắm không? Bì Hối, cậu có hối hận vì đã xem tớ là bạn thân nhất chưa?”
Bì Hối lắc đầu dứt khoát, “Tớ không hối hận, Viên Hỷ,
đừng nói mình như thế, tớ biết cậu không phải thế. Những gì tớ nói vừa nãy
không có ý gì khác, tớ chỉ tức tên Hà Thích quá thôi.”
“Ừ, tớ biết mà, ha ha,” Viên Hỷ cười bảo, khóe mắt lại
có giọt lệ đang rơi, “Cậu đối xử tốt với tớ thế, tớ thật sự rất vui, thực ra có
rất nhiều chuyện cậu đối tốt với tớ mà cậu không nhắc đến, chúng ta không nói
chuyện đó nữa, tớ vẫn nhớ đấy thôi. Cậu không hiểu tại sao tớ không buông Hà
Thích được, có phải thế không? Rõ ràng mọi điều kiện của Bộ Hoài Vũ đều hơn anh
ấy nhiều, có phải không?”
Viên Hỷ lảm nhảm hỏi, không đợi Bì Hối trả lời đã tiếp
tục nói, “Bì Hối à, cậu nói xem lúc nhỏ tớ sống có khổ không? Nhà bọn tớ thật
sự là rất nghèo, hình như tớ chưa từng có bộ quần áo nào mới cả, đều là đồ cũ
của anh để lại, cậu biết không? Khi mừng năm mới thì bộ đồ đẹp nhất cũng là quần
áo của cậu mà bà nội cậu tặng cho.”
Bì Hối gật đầu, tuy lúc ấy cô vẫn còn là đứa trẻ,
nhưng cũng biết cảnh khốn khó của gia đình Viên Hỷ.
“Nhưng mà cậu không biết tình hình về sau khi tớ đi
học đâu, lúc ấy điều tớ sợ nhất chính là thầy cô bắt phải nộp đủ thứ tiền linh
tinh, hình như tớ luôn là người nộp sau cùng, tớ không hiểu, đã là thời đại nào
rồi mà tại sao nhà tớ vẫn nghèo đến thế chứ? Thực ra nghèo cũng chẳng là gì, tớ
không sợ, tan học xong tớ có thể đi nhặt chai lọ, một chiếc 3 xu (chưa
bằng 100 đồng VNĐ) một buổi trưa có thể nhặt
được rất nhiều đấy! Nhưng tớ sợ các bạn gọi tớ là em thằng đần, bởi vì họ gọi
anh tớ là thằng đần, cho nên tớ là em thằng đần…”
Viên Hỷ chậm rãi nói, vô cùng bình tĩnh, nhưng cô lúc
này lại khiến Bì Hối bắt đầu thấy sợ hãi, cật lực lay lắc cô, bảo: “Viên Hỷ,
chúng ta không nói nữa, chẳng phải đã qua rồi sao?”
“Ừ.” Viên Hỷ ngoan ngoãn cười, “Cậu có biết không? Bì
Hối, trước năm mười tám tuổi tớ luôn bôn ba vì cuộc sống, tuy khổ sở nhưng tớ
lại không cảm nhận được thế, vì tớ chưa từng được nếm mùi vị ngọt ngào, nhưng
về sau thì đã khác, tớ vào đại học, một khung cảnh hoàn toàn mới, không ai biết
được nhà tớ nghèo, không ai biết được tớ còn có một ông anh ngốc nghếch, Hà
Thích yêu thương tớ, cưng chiều tớ, tớ thấy mình chưa từng vui như thế bao giờ.
Bì Hối cậu có hiểu không? Hà Thích là viên kẹo đầu tiên mà tớ được nếm thử, tớ
mới biết được thì ra trong cuộc sống có thể có được sự ngọt ngào như thế, cho
nên Bì Hối à, tớ rất tỉnh táo, tớ hiểu rất rõ mình đang làm những gì, có lẽ đây
là ngộ nhận, nhưng nếu như không thử thì tớ mãi mãi chỉ biết nghĩ rằng chỉ có
viên kẹo đầu tiên mới là ngọt ngào nhất, cậu hiểu sự lựa chọn của tớ chứ?”
Viên Hỷ đã nói đến thế thì Bì Hối cũng thấy không còn
gì để lằng nhằng thêm, hôm nay cô ở bên Tiêu Mặc Đình cả ngày, không biết đã
phải lòng vòng bao lâu mới thăm dò được một số chuyện của Hà Thích ở bên Mỹ,
vốn định lấy đó để lật mặt Hà Thích trước Viên Hỷ, không ngờ lại khiến Viên Hỷ
bộc lộ ra những lời thầm kín này, làm cho Bì Hối nghe mà chua xót, nhất thời
không biết nên nói thế nào.
Lại nhớ đến những gì Hà Thích đã nói, tình cảm vốn là
chuyện giữa hai người, nếu Viên Hỷ yêu anh ta, vậy thì đó là chuyện giữa hai
người họ, nếu Viên Hỷ không yêu thì đó là chuyện của mình anh ta, những việc
này có liên quan gì đến Bì Hối đâu? Nghĩ đến đó, Bì Hối càng thấy ủ rũ hơn, bắt
đầu hoài nghi liệu mình có thật sự nhiều chuyện quá hay không?
Viên Hỷ vốn là người rất nội tâm, không hiểu đó có
phải do những kinh nghiệm cuộc sống từ lúc nhỏ hay không, khuất trong đáy lòng
cô không thể hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai, cho dù đó là người thân thiết nhất
cạnh mình, cô cũng không có cách nào mở rộng trái tim, có thể cũng là do cô
chưa từng viết nhật ký, vì cho dù là đối với một quyển vở, cô cũng chẳng có đủ
can đảm viết ra những suy nghĩ chân thực nhất nhất trong tim mình.
Nhưng hôm nay, khi tình cảm bộc phát, Viên Hỷ đã dốc
hết toàn bộ những suy nghĩ chôn giấu tận đáy lòng, ích kỷ hoặc tự ti, yếu đuối
hay xấu xa, rất nhiều tình cảm bị cô che giấu trong lòng, đến cả những suy nghĩ
mà cả cô cũng cố né tránh giờ đây cũng bị phơi bày ra dưới ánh nắng.
Vậy nên, khi mọi thứ đã bị bộc phát sau một khoảng
thời gian ngắn ngủi, Viên Hỷ cảm thấy có phần không tự nhiên, thậm chí còn thấy
ngượng ngùng khó chịu.
Hai ngườ