
uá giang xe để đi
làm là…”
“Không cần giải thích, anh biết anh ấy chỉ là một
người bạn,” Hà Thích khẽ ngăn lại, ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Chỉ là một
người bạn bình thường.”
Thực sự chỉ là một người bạn bình thường thôi ư? Anh
thật sự nghĩ như thế sao? Vậy hà cớ gì lại phải nhắc lại câu nói sau đó? Viên
Hỷ nhất thời không biết nói sao cho phải, chỉ đờ đẫn nhìn Hà Thích.
Nhìn thấy vẻ mặt của Viên Hỷ, Hà Thích nhếch môi lên
cười với cô, “Được rồi, anh khai thật vậy, lúc sáng nay thực sự anh đã suýt
nhào xuống dưới xem xem anh chàng ấy là ai, nhưng vừa nghĩ rằng nếu anh xuống
dưới rồi, vậy thì anh ta không chỉ là một người bạn bình thường của em thật
rồi, nên anh lựa chọn không xuống đó, anh tin rằng anh ta chỉ là một người bạn
bình thường của em thôi.”
Hà Thích lặng lẽ nhìn thẳng vào đôi mắt Viên Hỷ, trên
gương mặt tuấn tú tuy có nét cười nhẹ nhàng, nhưng bàn tay đặt trên bàn lại co
thành nắm đấm một cách vô thức, sơ sót để lộ ra sự căng thẳng trong đáy lòng
mình. Phải, anh đang chờ đợi, đợi một câu trả lời khẳng định của cô.
Khóe môi Viên Hỷ cong lên, phủ tay mình lên tay Hà
Thích, nói: “Ừ, anh ấy chỉ là một — người bạn, bạn thôi.”
Hà Thích cũng cười, đặt tay lên ngực cố ý làm ra vẻ
thở phào nhẹ nhõm, nụ cười thoải mái và rạng rỡ, Viên Hỷ không kìm được cũng
cười ngốc nghếch, trước mặt bỗng thoáng qua gương mặt nhoà nhạt của Bộ Hoài Vũ,
nhớ rằng hình như anh chưa từng cười như thế bao giờ, trong lòng cô có phần
bàng hoàng, vội vã đè nén suy nghĩ hoang đường này xuống.
“Cô bé ngốc, em đang cười gì thế?” Hà Thích hỏi.
“Hửm?”
Hà Thích vừa cười vừa vươn tay ra sờ lấy hạt cơm dính
bên mép Viên Hỷ, đưa ngón tay dính cơm ấy lên trước mặt cô, cười hì hì bảo:
“Anh cười em cái này nè, em cười gì vậy?”
Viên Hỷ len lén đưa tay lên bàn dính lấy một hạt cơm,
vờ học theo Hà Thích sờ sờ lên mép anh, quệt hạt cơm lên đó, sau đó cũng chìa
tay ra: “Em cười anh cái này nè.”
“Hả?” Hà Thích nhìn ngón tay trơn láng của Viên Hỷ, có
vẻ ngờ vực, trên mặt chẳng có gì thì cười gì chứ? Anh nghi ngờ nhìn Viên Hỷ,
rồi đưa tay lên sờ trên mặt mình, vừa đúng lúc mò thấy hạt cơm Viên Hỷ dính
lên, lúc này mới rõ tại sao Viên Hỷ lại cười gian xảo như thế, ngắm nụ cười như
trẻ con của cô, trái tim Hà Thích cũng cảm thấy bình ổn hẳn, anh cũng cười ngốc
nghếch theo.
Lúc Bì Hối bước vào nhìn thấy cảnh Viên Hỷ và Hà Thích
đang nhìn nhau cười ngây ngô, trên mặt hai người đều dính rất nhiều cơm, mỗi
người đang tự chùi đi nhưng cũng không quên lén quệt lên mặt đối phương một
cái. Bì Hối ngẩn ra mấy phút, vẻ mặt cạu lại, lạnh lùng hừ một tiếng.
Viên Hỷ và Hà Thích lúc này mới chú ý thấy Bì Hối,
cùng cười nhìn về phía cô, Viên Hỷ hỏi: “Về rồi à?”
Bì Hối không đáp lại, thần sắc khó chịu đảo qua Hà
Thích một cái, vứt tọt đôi giày cao gót sang bên rồi đến ghé ngồi xuống ghế
salon, sau đó bắt đầu kéo dài giọng bảo Viên Hỷ: “Chưa học cái gì là ‘hạt cơm
là hạt khổ’ à? Viên Hỷ, tớ thấy cậu có phải đã quên cảm giác lúc đói là thế nào
rồi phải không? Cũng học cách chà đạp lương thực rồi hả? Nhà chúng ta chưa mở
nhà hàng ở Mỹ đâu, đừng vì một phút cao hứng mà quên mất thân phận của mình,
cậu có chơi nổi người ta không? Cậu…”
“Bì Hối!” Hà Thích quả thực không nghe thêm được nữa,
đứng dậy khỏi bàn ăn, cau mày nhìn Bì Hối, “Em có ý gì thế? Có gì thì cứ nói
thẳng ra, đừng đổ cho Viên Hỷ.”
“Hà Thích!” Viên Hỷ biết rõ tính khí của hai người
này, chỉ sợ họ sẽ gây chuyện với nhau thật thì vội vã can ngăn Hà Thích, “Bọn
em đùa nhau đã quen rồi, Bì Hối không có ý gì đâu.”
Hà Thích mím mím môi, nhìn Viên Hỷ đang có vẻ luýnh
quýnh, cũng không muốn khiến cô khó xử thêm, liền cố đè nén cơn giận trong lòng
xuống, cúi đầu dọn dẹp bát đũa trên bàn.
Bì Hối phớt lờ ám hiệu của Viên Hỷ, hằn học bực bội
nói: “Ai nói tôi không có ý gì?”
“Em vậy là sao hả?” Gân xanh trên
trán Hà Thích hằn rõ, nhìn có vẻ thật sự nổi giận.
Bì Hối cười lạnh, “Tôi muốn hỏi
là, Hà thiếu gia lần này về nước, tại sao không đưa vị hôn thê về đây cho chúng
tôi gặp thử? Muốn giấu ai đây?”
Tiếng nói vừa dứt, Viên Hỷ lẫn Hà
Thích hai người đều đờ ra.
Hà Thích khi có thể phản ứng trở
lại thì lửa giận vừa nãy bị đè nén xuống lại lần nữa bùng nổ, xoay người lại
phẫn nộ trừng nhìn Bì Hối, đến giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Em tưởng anh về
đây là để đùa giỡn tình cảm của Viên Hỷ, phải thế không? Nên em mới muốn thay
mặt bất bình, em muốn đề cao chính nghĩa, anh nói cho em biết, Bì Hối, đúng
thế, anh đã từng có bạn gái ở Mỹ, đã từng đính hôn, nhưng lần này quay về căn
bản không như em nghĩ, anh yêu Viên Hỷ, chính vì suýt nữa anh đã phải kết hôn
với người con gái khác, cho nên anh mới biết được người mà anh yêu từ đầu đến
cuối vẫn chỉ là Viên Hỷ, nên anh mới quay về đây, những chuyện này anh không hề
giấu Viên Hỷ, không tin em có thể hỏi cô ấy! Cho dù em là bạn của Viên Hỷ, em
cũng đừng đặt mình vào vị trí của Nữ thần chính nghĩa, em có tư cách gì mà tham
dự vào chuyện tình cảm của bọn anh? Nếu Viên Hỷ không còn yêu anh nữa, thì đó