
!”
Mặt Viên Hỷ càng đỏ hơn, mắt càng nhắm chặt, lời nói
cũng bắt đầu hoảng loạn lấp vấp, “Đừng — đùa, lạnh bây giờ! Còn đùa nữa là em
hoảng thật đó!”
Sự sợ hãi của cô rõ ràng không có uy lực, anh vẫn
cười, ngón tay chầm chậm lướt qua cánh môi cô, cảm nhận sự mềm mại ướt át trên
đó, tính khiêu khích phảng phất trên đôi môi thông qua nơi thần kinh nhạy cảm
nhất trên đầu ngón tay rồi truyền đến anh, khiến tim anh cũng đập cuồng loạn.
“Hỷ, nghe lời, mở mắt ra nhìn anh này.” Anh thấp giọng
dỗ ngọt.
Viên Hỷ đã có phần thẹn quá hóa giận, vẫn nhắm chặt
mắt lắc đầu, “Em thật sự…”
Câu phía sau bị anh nuốt vào trong miệng, chạm nhẹ,
mút mát, đùa giỡn, nhớ nhung trong bốn năm đã được anh ấp vào nụ hôn này, cắn
vào đó lúc mạnh lúc nhẹ, như đang trừng phạt cô, lại như đang trừng phạt chính
mình.
Không biết đã mê đắm bao lâu, cho đến khi Viên Hỷ thấy
mình sắp nghẹt thở đến nơi, Hà Thích mới buông cô ra, bên tai vẳng đến tiếng
thở đứt đoạn cố nén của anh, anh nhích người ra, dựa má vào cánh cửa bên cạnh
cô, nhè nhẹ hít thở.
Chỉ có đôi con ngươi là vẫn sáng rực như cũ.
Anh cười, càng giống như một con mèo ăn vụng, khàn
khàn kêu nhỏ: “Đồ ngốc!”
Viên Hỷ lúc này mới phát hiện ra phần eo của anh đã
được quấn bằng một tấm khăn tắm to.
“Anh?!” Cô càng tức tối hơn, đẩy mạnh Hà Thích một
cái.
Hà Thích lùi về phía sau một bước, nụ cười trên mặt
càng rõ, cố ý chọc cô: “Hề hề, em còn đẩy nữa là anh cởi ra ráng chịu đấy!” Vừa
nói vừa đưa tay nắm lấy tấm khăn, làm ra vẻ sắp mở ra.
Viên Hỷ thẹn thùng trừng mắt nhìn anh, dúi mạnh quần
áo trong tay mình lên người anh, Hà Thích luýnh quýnh đưa tay đón lấy, nhưng
không ngờ rằng trong lúc vội vã, ngón tay đã móc phải tấm khăn quấn ở eo…
Tấm khăn vốn đã chẳng được quấn chắc, qua lần ma sát
vừa rồi, chỉ cần một đầu ngón tay bé tí thôi, cuối cùng đã khiến nó kết thúc sứ
mệnh.
Viên Hỷ thoáng chốc đờ ra, Hà Thích cũng ngẩn ngơ.
“Đồ dê xồm!” Viên Hỷ xấu hổ đỏ cả mặt, quay người mở
cửa đi nhanh ra ngoài.
“Viên
Hỷ!” Hà Thích cuống quýt lấy quần áo che phần thân dưới, kêu lên đầy thê thảm:
“Anh không cố ý mà! Anh thật sự không cố ý đâu, em nghe anh nói đã!” Viên Hỷ cúi đầu trở về phòng, ngồi xuống cạnh giường
tiếp tục vùi đầu vào sắp xếp đồ đạc cho Hà Thích, Bì Hối nhìn thấy sắc đỏ vẫn
chưa tan hết trên mặt cô thì vẻ mặt lộ ra nét hoài nghi, há mồm ra muốn hỏi
nhưng rồi nhịn được, biến thành một tiếng hừ lạnh khe khẽ, nhổm mông dậy khỏi
giường rồi trở về phòng mình, trước khi ra ngoài vẫn không quên nhắc nhở một
câu: “Ngày mai còn phải đi làm, lát nữa cậu liệu mà đi ngủ sớm, mất công tớ ngủ
rồi lại đánh thức dậy.”
Vừa ra khỏi cửa thì đã đụng ngay Hà Thích đang lau tóc
từ phòng tắm bước ra, nút áo chỉ cài hai ba cái, cổ áo đang trễ xuống, lộ ra bộ
ngực rắn chắc khỏe mạnh, bị hơi nước nóng hun thành màu đo đỏ.
Bì Hối lườm một cái, hỏi rất nghiêm nghị: “Trong phòng
tắm có hổ à?”
Hà Thích ngẩn ra, bàn tay đang lau tóc khựng lại giữa
chừng, đôi mắt sáng rỡ nhìn Bì Hối xuyên qua những sợi tóc lòa xòa rũ xuống, có
vẻ không hiểu.
Bì Hối cười lạnh vẻ châm biếm: “Cứ tưởng nhà tắm của
chúng tôi có hổ chứ, hại anh quần áo chưa mặc xong đã phải cuống lên chạy ra
đây.”
Hà Thích cúi đầu nhìn theo tầm mắt của Bì Hối, mặt đỏ
bừng lên, vội vã cài lại nút áo, cười bảo: “Miệng em sao vẫn sắc như thế chứ?”
Gương mặt tuấn tú tuy lộ ra nụ cười nhưng khó che giấu nổi vẻ ngượng ngập.
Bì Hối khoanh tay lại, nửa cười nửa không: “Ăn món Mỹ
bao năm nay rồi, tưởng anh cũng mọc lông đen trên ngực giống mấy thằng cha Mỹ
rồi cơ đấy, cũng may là chưa mọc, có điều cũng nên cẩn thận một chút, đừng có
để lông đen mọc trong bụng, bên ngoài không thấy được đâu nhỉ? Vậy là toi đấy!”
Lần này nụ cười ngượng ngùng trên mặt Hà Thích cũng
không giữ nổi nữa, đành phải dừng tay lại, lặng lẽ nhìn Bì Hối, mấp máy môi như
muốn nói gì đó thì đã bị Bì Hối cười ha ha chặn lại, cô cười khan khoát khoát
tay, cười nói vẻ dửng dưng: “Đùa thôi, đùa thôi, nhìn anh căng thẳng kìa, sao
vẫn yếu thế nhỉ? Nghỉ ngơi sớm đi, bay qua nửa vòng trái đất chứ ít gì, cũng
không dễ dàng chút nào, hôm khác chúng ta lại hàn huyên. Lát nữa đá Viên Hỷ ra
sớm một chút, cô ấy lằng nhằng lắm, có hai câu cũng nói được đến sáng, anh
không phải ngại.” Nói xong cũng không thèm nhìn phản ứng của Hà Thích, xoay
người bước vào phòng.
Chỉ còn lại Hà Thích đứng đờ ra trong phòng khách một
lúc, cười khổ lắc đầu rồi đẩy cửa bước vào phòng Viên Hỷ.
Viên Hỷ ngồi trong phòng cũng loáng thoáng nghe thấy
đoạn đối thoại ngoài phòng khách, cũng cảm thấy dở khóc dở cười, nếu mà không
hiểu ám chỉ của Bì Hối thì đúng là mất công cô làm bạn với Bì Hối hai mươi năm
rồi. Lời nói của Bì Hối trong ngoài gì cũng đều chỉ đến một việc, chắc chắn là
bắt buộc cô phải đến phòng kế bên ngủ cùng, tuyệt đối không thể ở lại đây cùng
Hà Thích được.
Viên Hỷ nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, đợi
một lúc sau cũng không thấy Hà Thích đến gần nên nghi ngờ ngẩng đầu lên, thấy
Hà Thích đang lặng lẽ dựa vào cửa mỉm cười nhìn mình, s