
ủa Viên Hỷ đã
đến, đến thật nhanh, thật hung hãn, khiến cả đoạn thời gian cô chật vật kéo
Viên Hỷ lên đã biến mất, chỉ có thể mở to mắt nhìn, nhìn Viên Hỷ lại một lần
nữa bị chìm đắm, trôi nổi trong tình yêu.
Nếu như có thể, cô ước chi Viên Hỷ lựa chọn Bộ Hoài
Vũ, có lẽ sẽ không quá yêu, nhưng cũng sẽ không quá tổn thương.
Người ta thời trẻ thường đưa tình yêu đến mức cao
nhất, nhưng có ai biết được sau lưng một tình yêu đã lên đến cực hạn là niềm
đau cũng lên đến đỉnh điểm? Chỉ trong tích tắc cũng có thể khiến bạn tổn thương
mãi mãi.
Viên Hỷ đang sắp xếp lại đồ của Hà Thích, ngẩng lên
nhìn Bì Hối, dường như đầu mày khóe mắt đều ẩn hiện nét cười.
Bì Hối không quen nhìn bộ dạng này của cô, thở dài lắc
đầu, “Hỏi cậu làm sao lo liệu Bộ Hoài Vũ, đừng nói với tớ là anh ấy chẳng là gì
trong tim cậu nhé!”
Gương mặt Viên Hỷ tích tắc đờ ra, cúi thấp đầu nghĩ
ngợi, rồi nhẹ nhàng bảo: “Chắc anh ấy sẽ hiểu, vả lại – giữa bọn tớ cũng chưa
từng nói gì, không hứa hẹn gì, cũng không chịu trách nhiệm gì cả, trong tim anh
ấy cũng có người khác, tớ biết thế.”
Bì Hối tức đến nỗi mắt trợn lên toàn tròng trắng, “Đồ
ngốc!”
Viên Hỷ bị bạn mắng nên hơi nghệch ra, đờ đẫn ngẩng
đầu lên, “Hử?”
“Không phải tớ mắng cậu, mà là mắng anh ấy, sắp nửa
năm rồi mà anh ấy đã làm những gì nào? Sự quyết đoán nhanh nhẹn trên thị trường
cổ phiếu đâu mất rồi?”
Viên Hỷ chỉ cười nhẹ.
“Dừng! Đừng cười nữa! Cậu không sợ cơ bắp bị chuột rút
à, một tên Hà Thích đáng để cậu vui mừng như thế này ư?” Bì Hối nói, liếc xéo
về phía nhà vệ sinh, nghe bên trong vẫn vẳng ra tiếng nước chảy, lúc này mới
nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, tiến sát lại gần Viên Hỷ thì thào: “Nói cho cậu
biết, Viên Hỷ, cậu phải nghĩ cho kỹ, Bộ Hoài Vũ là cơ hội có một không hai,
nhìn là biết đó là người đàn ông có thể mang lại cảm giác an toàn cho phụ nữ,
bỏ qua là không còn ai tốt hơn đâu, bây giờ cậu thật sự vẫn yêu Hà Thích như
thế sao? Bốn năm rồi, cái cậu yêu rốt cuộc là gì? Cậu phải nghĩ cho thật kỹ,
đừng để những ký ức xưa kia làm mờ mắt!”
Bì Hối thấy Viên Hỷ vẫn không nói gì thì lại khuyên
tiếp: “Cậu đừng khăng khăng thế nữa! Chí ít cũng đừng phủi Bộ Hoài Vũ đi mất,
cho dù Hà Thích có quay về, cậu cũng có thể được lựa chọn tốt nhất! Để Hà Thích
theo đuổi cậu lại từ đầu, cậu…”
“Tớ yêu anh ấy.”
“Yêu?” Bì Hối cười khan, “Yêu là cái gì? Tình yêu chân
chính không duy trì nổi ba tháng!”
“Vậy cậu và Tiêu Mặc Đình thì sao?” Viên Hỷ hỏi, “Các
cậu cũng mấy năm rồi, cũng không yêu nữa à?”
Bì Hối thấy Viên Hỷ không chịu nghe thì càng quýnh
hơn, “Yêu quá giới hạn rồi thì bọn mình cũng còn cảm tình, cậu hiểu không? Còn
cậu và anh ta thì sao? Thì sao? Hai người chia tay nhau cũng đã bốn năm rồi!
Cậu có biết bốn năm nay anh ta thay đổi gì không nào? Anh ta có biết cậu đã
vượt qua bốn năm nay như thế nào không? Bà nó chứ (^_^ câu này nghe quen quen),
tớ khó khăn lắm mới kéo cậu ra khỏi hố sâu đó, mà anh ta chỉ quay lại một cái
là đã kéo cậu rơi xuống lại, biết sớm thế này thì chi bằng lúc đầu tớ đập một
phát cho cậu chết luôn dưới đó là xong rồi!”
Vừa nói vừa huơ một nắm tay sượt qua trán Viên Hỷ, cô
nhìn Bì Hối cười, rồi hỉnh hỉnh mũi ra vẻ thị uy với bạn mình.
Bì Hối bó tay, bực bội lôi quần áo của Hà Thích trong
tay Viên Hỷ ném sang một bên.
Viên Hỷ vẫn cười, lấy lại rồi lại gấp vuông vức, ngay
ngắn cho anh.
Hà Thích trong nhà vệ sinh gọi to lên, bảo Viên Hỷ
mang quần áo mới cho anh thay, Viên Hỷ tìm ra một bộ áo quần trong đống cô vừa
sắp xếp, lại lật giở lục lọi một lúc lâu mới tìm thấy chiếc quần đùi lót, lúc
cầm trong tay mặt lại bỏ bừng.
Bì Hối bực bội liếc cô một cái, nhếch nhếch môi, kéo
cô lại, “Tớ nói cậu biết, tớ nghe nói hắn ta ở Mỹ có bạn gái rồi, cậu phải hỏi
rõ cho tớ!”
Viên Hỷ cứng người lại, sau đó đưa tay lên vỗ nhè nhẹ
vào mu bàn tay Bì Hối, khẽ nói: “Trong lòng tớ biết rõ, sẽ không tự ức hiếp
mình, cậu yên tâm!”
Đến trước cửa nhà vệ sinh, Viên Hỷ gõ cửa, quay lưng
lại rồi đưa bàn tay đang cầm đồ vào trong cửa, “Anh tự cầm lấy đi này!”
Hà Thích bên trong cười nho nhỏ, cửa nhà vệ sinh hé
mở, cánh tay chắc nịch của anh vươn ra, cùng lúc chạm đến quần áo cũng tóm luôn
lấy cổ tay Viên Hỷ.
“A…” Cô kêu nhỏ, vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hà
Thích kéo vào bên trong.
“Suỵt…” Hà Thích đè ngón tay lên môi Viên Hỷ, như một
đứa trẻ vừa làm chuyện xấu, vẻ mặt cười đầy đắc ý.
Viên Hỷ hơi hoảng loạn, thấy đôi mắt của Hà Thích sáng
rỡ như được nước rửa sạch, dưới sóng mũi cao thẳng là đôi môi mỏng đang cong
lên, lộ ra nụ cười hài lòng, những giọt nước lóng lánh lăn xuống, rơi trên đôi
vai anh, tiếp tục lăn xuống phía dưới…
Mặt cô thoắt chốc như phải bỏng, tim đập cuồng loạn
trong lồng ngực, khiếp đảm đến độ nhắm tịt cả hai mắt, miệng luôn mồm kêu
hoảng: “Hà Thích, anh đừng đùa, mau mặc quần áo vào đi!”
Hà Thích cười khì khì, một bàn tay ấn lên vai Viên Hỷ,
dùng người anh đè cô vào cửa, thấy bộ dạng lúng túng của cô khi muốn đẩy anh ra
nhưng lại không dám đụng chạm vào thì ra lệnh: “Không! Em mở mắt ra nhìn anh