
ột ngột hỏi: “Hỷ à, tớ tên là
gì?”
“Bì Hối! Cậu bớt thêm mắm dặm
muối đi!” Viên Hỷ tức tối.
Bì Hối vội vã đập tay vào ngực ra
vẻ cảm tạ trời đất, “May quá, may quá, cậu vẫn nhớ được tên tớ, tớ tưởng chúng
ta xa nhau đã hơn mười năm, cậu quên luôn cả tên tớ rồi chứ!”
Viên Hỷ lại ngây người ra, Bì Hối
hỏi: “Sao vậy? Lại ngơ ngẩn gì nữa thế? Bị anh đẹp trai ban nãy mắng đến đần cả
người rồi, cậu cũng thật là… Chuyện này cũng do cậu không đúng, cho dù quên cả
bố mẹ cậu tên gì, cũng không thể quên tên của trai đẹp chứ!”
“Bì Hối à, lúc nãy anh ấy nói anh ấy tên gì ấy nhỉ?”
Viên Hỷ hỏi.
Bì Hối đờ ra, nhìn Viên Hỷ với vẻ không hiểu nổi, thò
tay ra cốc một phát lên trán Viên Hỷ, mắng: “Cậu đúng là đồ đầu heo!”
Thời gian, luôn qua đi quá nhanh, nhưng những việc đó
lại lắng đọng, muốn vứt cũng vứt không được.
“Viên Hỷ,” Bì Hối gọi cô.
“Hử?” Viên Hỷ đáp một tiếng, tay vẫn không dừng lại,
một lát nữa đây Trương Hằng và Bộ Hoài Vũ sẽ đến ăn cơm, vẫn còn mấy món chưa
chuẩn bị xong.
“Có một số chuyện tớ muốn nói với cậu từ lâu rồi,” Bì
Hối thấp giọng nói, ngừng một lúc như đang suy nghĩ sắp xếp lại, “Người ta sống
là phải nhìn về phía trước, một vài chuyện tớ không dám nhắc, sợ cậu khó chịu,
nhưng cậu cứ thế này thì cũng không ổn, Hà Thích đi rồi, những chuyện cần quên
thì cậu vẫn nên quên đi thì hơn.”
Viên Hỷ cười nhẹ, dùng muỗng canh múc một ít lên nếm,
“ừ” một tiếng, “Vẫn hơi nhạt, tớ có cần thêm muối không nhỉ?” Cô hỏi.
Bì Hối thấy dáng vẻ Viên Hỷ như vậy thì trong lòng có
phần tức giận, “Cậu đừng có đánh trống lảng, tớ biết cậu rất đau buồn, nhưng
cậu phải nhìn rõ sự thật! Anh ta không phải đi du học, cha mẹ nhà người ta đã
di dân lâu rồi, luôn đợi anh ta tốt nghiệp xong là sang đó đoàn tụ, anh ta còn
có thể quay lại ư? Hơn nữa, lúc đầu cậu không chịu đi cùng người ta, còn muốn
thế nào nữa đây? Vẫn muốn đợi anh ta như vậy chắc?”
“Tớ không đợi anh ấy!” Viên Hỷ khẽ nói.
Phải, cô không đợi anh, khi ấy lúc anh đi họ đã nói
rõ, không ai đợi ai cả!
Hôm anh đi, cô không tiễn, tiễn rồi thì sao chứ? Vé
máy bay đã cầm trong tay, cô còn có thể thế nào được? Rồi anh sẽ thế nào? Anh ở
sân bay gọi điện về cho cô, cô nhấc máy, rồi cả hai đều im lặng, không ai nói
gì, nhưng ai cũng biết đầu bên kia chính là anh ấy/cô ấy.
Viên Hỷ dựa người vào tường, nắm chặt ống nghe trong
tay, nghe thấy bên kia vọng đến âm thanh huyên náo của sân bay, còn có cả tiếng
loa thúc giục hành khách lên máy bay nữa.
Anh nói: “Anh đi đây.”
Cô đáp: “Vâng.”
Anh nói: “Không ai phải đợi ai cả.”
Cô vẫn đáp: “Vâng.”
Anh lại nói: “Bảo trọng!”
Cô muốn nói thêm một câu “vâng”, nhưng chữ đó lại
nghẹn trong cổ họng, cố ép ra thế nào cũng không được.
Cuối cùng anh ở đầu bên kia gác máy, bên này cô bụm
chặt miệng trượt theo tường ngồi bệt xuống đất, giữa các kẽ tay ngoài những
giọt nước mắt có giữ thế nào cũng vẫn chảy ra lã chã, còn có chữ “vâng” ban nãy
nghẹt trong cổ họng.
“Viên Hỷ?” Bì Hối gọi cô.
Cô quay đầu lại, cười với Bì Hối, “Cậu đừng nói nhiều
nữa được không? Nếu rảnh thế thì giúp tớ bày bàn ăn nhé? Lát nữa Trương Hằng và
Bộ Hoài Vũ đến rồi, hai người đàn ông này đều là những chàng trai kim cương cả,
câu được ai cũng đủ để tớ sống thoải mái nửa đời còn lại rồi đấy!”
Bì Hối cũng cười, vỗ vỗ vai Viên Hỷ, ôm bát đũa ra
ngoài bày bàn ăn.
Viên Hỷ vẫn chưa làm đâu vào đâu thì Trương Hằng và Bộ
Hoài Vũ đã đến, Bì Hối mở cửa, ngắm hai người đàn ông đứng bên ngoài cửa, cười
nói: “Mời vào mời vào! Đợi hai anh lâu lắm rồi đấy! Khoan nói gì đã, để tôi
đoán xem ai là ai nhé!”
Viên Hỷ cũng bước ra khỏi nhà bếp, cười cười nhìn Bì
Hối đang làm ra vẻ trịnh trọng rảo quanh Trương Hằng và Bộ Hoài Vũ. Bộ Hoài Vũ
cười nhẹ, Trương Hằng lại cười hí hí đưa bó hoa trong tay cho Bì Hối, “Hây,
người đẹp, tặng cho các em!”
“Anh là Trương Hằng! Không sai chứ?” Bì Hối bỗng chỉ vào Trương Hằng hét lên,
Trương Hằng ngẩn ra, rồi lại cười: “Viên Hỷ đã nói với em rồi à?”
“Viên Hỷ đâu có nói em biết hai anh tướng mạo thế nào,
có điều em thấy anh như vậy, rõ ràng là dáng vẻ công tử đào hoa, thế nào? Đoán
hay đấy chứ?” Bì Hối đắc ý nói.
Trương Hằng nghiêng đầu nhìn Viên Hỷ, “Haizzz! Viên
Hỷ à, anh có thù với em à? Em vu khống anh thế ư?”
Viên Hỷ cười khan hai tiếng, “Các
anh mau đi rửa tay, cơm sắp xong rồi đây!”
“Haizzz, Viên Hỷ, em bớt đánh
trống lảng đi, nói rõ cho anh nghe đã rồi hãy chuồn!”
Viên Hỷ vừa cười vừa đi vào nhà
bếp, Trương Hằng cũng theo vào để lý sự, bên ngoài chỉ còn lại Bì Hối và Bộ
Hoài Vũ, Bì Hối nhìn bên trong với vẻ cười trên sự đau khổ của kẻ khác, hoàn
toàn quên mất chính cái miệng cô đã gây ra họa này, cúi đầu ngửi ngửi hương
hoa, “hít hít” hai tiếng, “Haizzz, lại phải để Viên Hỷ đau lòng rồi!”
Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của Bộ
Hoài Vũ, Bì Hối cười đáp: “Các anh sau này tặng Viên Hỷ thứ gì, thì tặng thực
tế một chút, anh tặng hoa, cô ấy nhìn thấy lại đau lòng, hận không thể nuốt
luôn cánh hoa mới thấy đáng đồng tiền!”
Bộ Hoài Vũ cười khẽ, cũng theo
vào nhà bếp, Viên Hỷ đang bận xào