
mình bây giờ sợ nghe đến cái tên đó thật ư?
Khi ấy cô vừa vào đại học, có một sư huynh khóa trên
đến để nhận sư muội cùng học một trường cấp ba ra, dẫn theo cả bạn cùng phòng
là Hà Thích đến.
“Viên Hỷ, đây là bạn cùng phòng anh – Hà Thích, hắn ta
là nhân vật phong vân trong hội học sinh đấy, rất thân quen với giáo viên trong
trường, sau này có chuyện gì em cứ nhắc tên hắn là được, gọi hắn là sư huynh
đi!” Sư huynh đã nói thế.
Viên Hỷ nhìn chàng trai có ngũ quan đẹp đẽ, dáng người
cao gầy trước mặt, vội vã cúi đầu khom lưng như học sinh tiểu học: “Xin chào sư
huynh!”
Chàng trai đó cười, dáng vẻ như ánh nắng.
Viên Hỷ lúc đó vẫn còn chìm đắm trong niềm xúc động và
vui sướng khi vừa bước chân vào cổng trường đại học, sư huynh gặp rồi cũng quên
bẵng đi mất, chỉ bận rộn khám phá những thứ mới mẻ, trước giờ cô luôn trì độn
với tên người, cả tên các bạn cùng lớp mà cô lẩm nhẩm bao nhiêu lần vẫn không
nhớ nổi, chứ đừng nói đến “sư huynh giả mạo” mà một sư huynh hơn mình hai khóa
học cùng cấp ba dẫn đến!
Cho đến một ngày, thầy phụ đạo trẻ tuổi dạy cô bỗng
hỏi một câu: “Viên Hỷ, bạn là sư muội của Hà Thích à? Cậu ấy còn nhắc đến bạn
với tôi đấy.”
Viên Hỷ lúc ấy đã ngẩn ra, Hà Thích? Hà Thích là ai?
Vội vã lật quyển sổ nhỏ chuyên ghi chép tên người ra, cũng vẫn chẳng thấy sư
huynh nào tên này.
Thầy phụ đạo nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Viên Hỷ
cũng hơi đờ ra, hỏi: “Bạn không quen Hà Thích?”
Viên Hỷ vẫn nghiêm túc suy nghĩ, rồi lắc đầu, “Không
quen biết.”
Thầy phụ đạo ngẩn ra, rồi sau đó trên mặt xuất hiện nụ
cười tư lự, “Ừ, không quen thì thôi vậy.”
Lúc quay về lại đến tìm Hà Thích, “Tên này hay thật,
dám trêu ghẹo tôi à, bắt tôi chăm sóc Viên Hỷ kia, con gái nhà người ta vốn
chẳng quen biết cậu, cậu còn nói người ta là sư muội gì đó của cậu, mau mau
khai thật đi, có phải để ý đến con gái người ta rồi không, nên mới đội lốt thế
hả?”
Lúc
đó Hà Thích đang mở cuộc họp hội học sinh trong văn phòng, mười mấy cán bộ cùng
tụ tập lại, nghe thầy phụ đạo nói thế thì òa một tiếng cười phá lên, một cậu
chàng còn cố ý kéo dài giọng eo éo: “Thầy ơi, thầy vẫn ngây thơ thế ư? Bây giờ
người ta đều cưa các em gái như thế, ngón nghề thời xưa của thầy đã lạc hậu quá
rồi, nhanh nhanh bước theo cho kịp, kẻo lại bị bánh xe thời đại bỏ lại sau lưng
đấy!” Gương mặt Hà Thích đỏ bừng lên, tan cuộc họp rồi bèn
tức giận đùng đùng đi tìm Viên Hỷ để tính sổ.
Viên Hỷ lại không có ở ký túc, cô kéo Bì Hối đi đến
nhà tắm của trường để tắm rửa, con gái tắm bao giờ cũng lằng nhằng, hết lượt
này tới lượt khác, ngủ xong một giấc trưa dậy rồi đi, đợi hai người bước ra thì
vừa đúng lúc mặt trời khuất núi, hôm ấy thời tiết rất đẹp, phía tây được ráng
chiều nhuộm ửng đỏ cả nửa bầu trời, về sau Hà Thích nói với cô, anh mãi mãi
không quên được ráng chiều của hôm ấy, tất cả đều khảm một đường màu đỏ, sáng
đến chói mắt.
Bì Hối tắm xong rất vui vẻ, mời Viên Hỷ một ly cô-ca,
hai người một tay xách chiếc làn nhỏ dùng khi tắm, một tay cầm cô-ca, chân trần
xỏ vào dép lê, lẹp xẹp lắc lư đi về ký túc.
Khi sắp đến cổng ký túc, bỗng từ sau một gốc cây nhảy
vọt ra một người, hai người đều hoảng vía, cô-ca trong tay Viên Hỷ suýt nữa là
bị ném đi mất.
Người ấy chính là Hà Thích, anh đã đợi Viên Hỷ cả nửa
ngày rồi, đến cơm tối cũng bị muộn, mới đợi được đến lúc cô nàng này chậm rì rì
trở về.
“Cô có quen tôi không?” Anh chỉ
vào mũi mình hỏi Viên Hỷ.
Viên Hỷ tuy không nhớ được tên người, nhưng dù gì vẫn nhớ được người, cũng
không biết cái anh sư huynh này bị gì, sao tự nhiên lên cơn thần kinh chạy đến
đây hỏi một câu như thế.
“Quen chứ, anh là sư huynh mà.”
Cô đáp.
Hà Thích cố nhịn không để mình
nghiến răng kèn kẹt, cứng nhắc nở một nụ cười, lại hỏi: “Vậy tôi tên gì?”
“Hả?” Lần này lại khiến Viên Hỷ
lúng túng thật sự, ai da, tên gì lại quên rồi, Viên Hỷ nhìn Hà Thích rồi bắt
đầu cười ngốc nghếch, càng cười thì sắc mặt Hà Thích càng tối lại, trong lòng
Viên Hỷ cũng lúng túng hơn, “Xem anh nói kìa, em có thể không biết tên anh ư?”
“Ồ? Vậy cô nói xem tôi tên gì?
Viên Hỷ, cô nói đi, tôi tên gì nào?” Hà Thích truy vấn, giọng nói cũng mỗi lúc
một to hơn.
Viên Hỷ rụt cổ lại, cười hì hì
nhìn Hà Thích: “Nếu không thì anh nói thêm lần nữa đi? Lần này em bảo đảm sẽ
nhớ! Bảo đảm!”
Hà Thích tức đến không chịu nổi:
“Tôi là Hà Thích! Hà Thích, Hà Thích, tên này còn chưa dễ nhớ hay sao hả? Cô
còn không nhớ nổi, Viên Hỷ, cô là đồ đầu heo à? Sao lại thi lên đại học được,
hả?”
Anh tức giận vươn tay ra định gõ
vào đầu Viên Hỷ, lúc chuẩn bị chạm vào được lại thấy Viên Hỷ sợ đến mắt mũi
nhắm tịt, cổ rụt lại rất đáng thương, anh bỗng nhiên không hạ thủ nổi nữa,
gương mặt chợt nóng lên, vội vã rụt tay về, mặt đỏ bừng bừng, lại tức giận lườm
Viên Hỷ một cái rồi quay người bỏ đi.
Viên Hỷ lúc này mới dần hoàn hồn
trở lại, lòng thầm nghĩ một chàng trai lớn thế kia mà sao nhỏ mọn quá chừng,
chỉ quên có mỗi cái tên thôi, có đáng phải tức giận vậy không? Thật là! Cô nhìn
Bì Hối đứng bên cạnh, Bì Hối cũng đang nhìn cô, đ