
C. Đến đón hai người là con trai của người chị họ xa với
mẹ Lê Khanh Thần, vô cùng điển trai, tác phong toát lên điệu bộ của một
công tử ngời ngời. Trong lúc ba người nói chuyện, mẹ Lê Khanh Thần bí
mật bấu nhẹ vào tay Khanh Thần. Cô hiểu ý, cúi đầu mỉm cười, thầm nghĩ
đến những công tử nhà giàu Hồng Kông, những quý ông trẻ trung Anh quốc,
trước nay đều xếp hàng dài để cô lựa chọn, chỉ là một đám công tử nhà
giàu, sản phẩm được đúc ra từ những chiếc khuôn giống nhau, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến âm mưu, thủ đoạn, có gì thú vị cơ chứ?
"Cậu ấy là Dung Lỗi, cháu đích tôn của Dung gia", trên đường đi, mẹ
cô kể. "Dung gia là gia tộc có vai vế nhất ở đây, trước đây anh con
chẳng phải hết lần này đến lần khác muốn đến đây sao? Bảo bối à, nếu như con có thể đi lại với Dung Lỗi, là con có thể thắng anh con rồi!"
"Mami!", Lê Khanh Thần tựa vào chiếc ghế da êm ái, cười từ tốn, "Lê
Cận Thần không đáng để con liên thủ với Dung gia cùng đối phó."
"Con ấy, lúc nào cũng khinh địch. Thật ra, không phải bố con không
coi trọng anh con như chúng ta vẫn nhìn thấy đâu, dù sao, nó mới là
người thừa kế thứ nhất."
Đây chính là điều nhức nhối của Lê Khanh Thần, cô sầm mặt lại, không
nói gì nữa, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này đã sắp đến thời điểm
tổ chức yến tiệc, tốc độ của đoàn xe dần chậm lại, bỗng nhiên một chiếc
Bugatti "Black Blood" màu đen từ từ tiến đến, qua cửa sổ xe, trong
khoảng thời gian chưa đến một giây, Lê Khanh Thần nhìn thấy khuôn mặt
điển trai của người con trai đang lái xe, khóe mắt dài khẽ nhếch lên,
một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời. Chiếc Land Rover màu trắng bạc
của Dung Lỗi ở ngay trước mặt họ, khi chiếc Bugatti lướt qua, nghịch
ngợm ghé sang phía anh một cái rồi phóng vụt đi mất. Chiếc Land Rover
lập tức tránh đường, tiếng ma sát với lòng đường rin rít, gây ra sự kinh động không nhỏ, khiến xe họ đi sau cũng lập tức phanh lại, người tài xế rối rít xin lỗi: "Nhị thiếu gia không biết là có khách quý đến nên trêu đùa với đại thiếu gia, hai vị, thực sự rất xin lỗi!"
"Ồ? Đó chính là Dung nhị thiếu gia?" Thần sắc của mẹ Khanh Thần thay
đổi, bà kéo tấm rèm cách âm xuống, nhẹ nhàng nói với con gái: "Đó là nhị thiếu gia của Dung gia, nghe nói tính tình không trầm ngâm như Dung
Lỗi, cũng rất có năng lực, nhưng không kế tục công việc kinh doanh của
gia đình mà ra ngoài kết bái cùng thiếu gia của Lương Thị, giúp người
khác lập nghiệp."
"Lương Thị?" Khi đó Lê Khanh Thần cũng đã âm thầm bước những bước đầu tiên vào thương giới, cười như đang nghĩ gì đó. "Có chút thú vị đây."
Sau khi yến tiệc bắt đầu, người lớn đều đến bên cụ ngoại để chúc thọ, Lê Khanh Thần được Dung Lỗi dẫn tới nơi tụ họp của những người trẻ.
Tình huống rất khác so với tưởng tượng ban đầu của Lê Khanh Thần, cô âm
thầm quan sát những người cùng lứa tuổi với khí chất phi phàm xung quanh mình, thầm nghĩ, thành phố C này là nơi ngọa hổ tàng long, chẳng trách
Lê Cận Thần háo hức muốn tới để phát triển, quả thực là đáng giá.
"Dung Nham!" Dung Lỗi lớn tiếng gọi một người con trai đang bị một
đám con gái vây quanh. "Em đến đây một chút." Lê Khanh Thần ngẩng lên
nhìn, người con trai tên Dung Nham ấy đang tiến về phía hai người. Anh
ta khoảng ngoài hai mươi tuổi, điển trai, tài hoa, ngoại trừ đôi mắt đào hoa, phong lưu nhìn rất giống Dung Lỗi, chính là người trong chiếc
Bugatti "Black Blood" khi nãy.
"Ấy, anh cả, lại một tiểu mỹ nữ ở đâu đến nữa đây?" Dung Nham nhướn
mày hỏi, nhìn Lê Khanh Thần với ánh mắt ngạc nhiên. Lê Khanh Thần trước
giờ đều quen nhận được ánh mắt ngắm nhìn của những người khác, lúc này
thấy người nóng ran. "Đây là con gái dì Tương Tương, vừa từ Hồng Kông
sang, tối hôm qua anh đã nói với em rồi. Khanh Thần đến đây, đây là em
anh, Dung Nham." Dung Lỗi chu đáo giới thiệu.
Nhạc nhảy cất lên, Dung Nham cười tinh nghịch, lùi lại nửa bước, nho
nhã đưa tay ra tạo thành một tư thế "mời". Lê Khanh Thần mười lăm tuổi
thẳng lưng, kiêu sa nhìn Dung Nham lúc này đang cúi đầu dịu dàng đối
diện cô rồi đặt tay vào trong lòng bàn tay anh, xoay nhẹ người một cái,
bồng bềnh như giấc mộng. Rất nhiều năm sau này, cái khung cảnh tuyệt vời của thời niên thiếu ấy, Lê Khanh Thần vẫn còn giữ nguyên trong trái
tim, vào những buổi đêm yên ắng, khi chẳng cần tỏ ra mạnh mẽ, cô lại hồi tưởng từng chút một.
Uyên ương tú bị phiên hồng lãng. Phù dung trướng noãn độ xuân
tiêu[1'>. m thanh đáng ghét ấy bỗng vang lên, phá tan giấc mộng. Lê Khanh Thần bối rối "ơ..." lên một tiếng, bàn tay trắng nõn nà đưa ra khỏi
chiếc chăn hơi động đậy, khẽ đẩy đẩy Dung Nham vài cái. Dung Nham đưa
tay ra mò chiếc điện thoại đặt trên chiếc tủ phía đầu giường, nghe điện
thoại bằng giọng khàn khàn: "Tiểu Tứ?" Đầu kia không biết nói những gì,
Dung Nham cười thầm vài tiếng: "Gớm... cứ ở đấy, đừng làm gì, anh đến
ngay " Anh cúp máy, ngồi thẳng dậy, Lê Khanh Thần vẫn xoay người, quay
lưng về phía anh. Anh mặc quần áo rồi phủ người xuống: "Khanh Thần!"
[1'> Chăn uyên ương đỏ thẫm như sóng lượn. Màn phù dung êm ái đêm xuân
"Sao?"
"Anh có v