
"Diệp Mộc! Lô Căng không thích số 112, cô ấy nói muốn có cảm giác của nàng tiên cá, nhất định phải mặc bộ bó sát người màu xanh nên
kiên quyết bắt stylist cắt cái váy đó đi."
"Diệp Mộc! Tay ghi ta của Mộc Tử vẫn chưa tới."
"Diệp Mộc! Nhân viên đạo cụ bảo chị qua bên đó, anh ấy nói có vấn đề đặc biệt cần chị đích thân giải quyết!"
"Diệp Mộc! Biên đạo nổi điên rồi! Chị mau qua đó xem sao đi!"
...
Diệp Mộc mặc áo sơ mi, quần bò, đứng trong vòng vây của các trợ lý và nhân viên, đưa tay vuốt mái tóc ngắn, lật qua lật lại bảng phân tiết
mục, chân bước nhanh, thỉnh thoảng lại quay sang xác nhận với các trợ lý phần việc cần làm tiếp theo.
"Bảo đạo diễn xử lý phần biên đạo đi, ông ấy cứ tự do mà phát huy.
Mộc Tử chuyển bài nhanh, không cần đệm ghi ta nữa. Nói với Lô Căng, hoặc là mặc bộ đó lên diễn, hoặc là không mặc gì, cô ấy tự chọn đi." Xử lý
một đống công việc và con người, Diệp Mộc đã quá quen với nhịp độ công
việc hối hả này. "Tiểu Tình! Qua đây! Chạy cái gì hả?"
"Diệp Mộc... Xong rồi, xong rồi..." Trợ lý Tiểu Tình thở không ra
hơi, gương mặt tươi như hoa nở. "Khoản tài trợ cho liveshow lần này của
chúng ta... xong luôn rồi! Bên sản xuất bảo em báo ngay cho chị, anh ta
nói... nhiều hơn so với mong muốn ban đầu của chúng ra những bốn mươi
phần trăm!"
Diệp Mộc đang chăm chú nhìn tờ giấy trước mặt, nghe đến đó bỗng khựng lại, ngẩng lên: "Cái gì?"
"Thật đấy! Phòng Ngoại giao bên Lương Thị chủ động đến tìm chúng ta!" Tiểu Tình nói với vẻ vô cùng hào hứng, Lương Thị là doanh nghiệp hàng
đầu trong thương giới của thành phố C. CEO Lương Phi Phàm nghe nói xuất
thân từ dân giang hồ, năm tổng giám đốc dưới quyền đều là danh gia vọng
tộc, là long là phượng, vì vậy, thực lực tài chính vô cùng hùng hậu,
không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Mộc hơi xao động, chợt có cảm giác bất an: "Người đến là ai?"
"Dung nhị thiếu gia!" Tiểu Tình nhắc đến cái tên đứng trong top ba chàng trai độc thân hoàng kim nhất thành phố, cười bẽn lẽn.
Quả nhiên là vậy!
Mặt Diệp Mộc không có biểu hiện gì, môi từ từ mím chặt.
Lúc này, từ bên studio truyền tới một tràng cười, tiếp đó, cửa phòng
hóa trang bật mở, nhân viên sản xuất mặt mũi tươi rói ngó vào trong:
"Diệp Mộc! Mau đến đây! Giới thiệu cho em một đại quý nhân! Dung nhị
thiếu gia, giới thiệu với anh, đây là Diệp Mộc, quản lý của Lô Căng, một quản lý trẻ rất tài ba của công ty chúng tôi."
Diệp Mộc đưa mắt nhìn qua bên đó, đúng lúc bắt gặp cặp mắt đào hoa, phong lưu vô hạn ấy.
Trước đây, biết bao đêm, đôi mắt kia đã từng trìu mến ngắm nhìn cô
ngủ, mà lúc này, ngăn cách bởi bao nhiêu người. Diệp Mộc bình tĩnh kẹp
mấy tờ tài liệu vào tay, điềm nhiên tiến về phía trước: "Chào anh!"
Vừa lúc ấy, Dung Nham từ ngoài bước vào. Cửa phòng hóa trang tạm thời hơi thấp, người anh lại cao, phải hơi cúi để bước vào, giọng nói của
Diệp Mộc vừa dứt, anh ngẩng lên nhìn cô, khẽ cười, thần sắc không đổi.
Diệp Mộc định nói "đã lâu không gặp", rồi chợt dừng lại.
Đạo diễn biết tin cũng ngay lập tức đi vào, nói với các nhân viên:
"Mọi người tạm ngừng công việc! Hôm nay chúng ta nghỉ sớm!", rồi quay
lại kéo Diệp Mộc tới trước mắt Dung Nham và nhân viên sản xuất, vô cùng
hỉ hả: "Đi nào! Chúng ta cùng đi ăn tối!"
Tối nay có buổi thiết đãi một số nhà tài trợ, bây giờ thêm cả Dung
Nham, lại càng náo nhiệt. Diệp Mộc đứng bên ngoài gọi điện thoại rồi mới vào phòng, lúc này chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Dung Nham.
Vì đang là mùa xuân nên tiết trời se lạnh, anh cởi áo khoác ngoài,
chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, tay áo hơi kéo lên, để lộ ra những cơ bắp khỏe khoắn.
Tay trái anh đeo một chiếc đồng hồ màu bạc, là món quà Diệp Mộc tặng anh vào lễ tình nhân hai năm trước.
Diệp Mộc nhìn ra chỗ khác, lúc ngồi, cô khẽ kéo tay áo trái xuống một chút.
Cô vừa ngồi xuống, nhà sản xuất đã phát biểu: "Diệp Mộc, Lô Căng không đến được, em phải uống thay cô ấy nhé!"
Diệp Mộc "dạ" một tiếng: "Tất nhiên rồi." Cô cầm ly rượu trước mặt,
tươi cười đứng dậy: "Các vị, đây là điểm xuất phát của Lô Căng, cũng là
trạm cuối cùng trong show diễn vòng quanh thế giới lần này. Được sự giúp đỡ quý báu của các vị, chúng tôi rất tự tin và cũng có trách nhiệm phải làm thật tốt show diễn này! Lô Căng do công việc luyện tập gấp rút, hôm nay không thể tới được, tôi uống thay cô ấy một ly. Tôi cạn nhé, các vị tùy ý!"
Nói xong, Diệp Mộc uống hết ly rượu.
Ngón tay Dung Nham đặt trên bàn, tư thế ngồi thoải mái, Diệp Mộc đặt
ly rượu xuống, anh với tay rót đầy ly của mình trong tiếng cổ vũ xung
quanh, chạm khẽ vào chiếc ly rỗng của cô, keng một tiếng, sau đó cười,
đặt ly lên môi, một hơi uống cạn.
Lúc này, không khí càng thêm náo nhiệt. Những nhà tài trợ này đều làm ăn ở thành phố C, tập đoàn Lương Thị và Dung gia phía sau Dung Nham có
sức hấp dẫn rất lớn đối với bọn họ, một cuộc gặp gỡ nhỏ như vậy mà Dung
nhị thiếu gia đích thân ra mặt, những người này sớm đã nhìn ra lý do.
"Diệp tiểu thư!" Một tổng giám đốc khác cười khách khí gọi tên Diệp
Mộc. "Dung nhị thiếu gia chiếu cố như vậy, mà lại là lần đầu tiên gặp
mặt