
u, bất ngờ ném ra một quả đạn khói, Na Lan Đức Duật tức khắc lùi về sau che chắn cho Tâm Di, đồng thời phát chưởng xua tan khói.
Khói tan, sát thủ cũng mất dạng tự khi nào. Na Lan Đức Duật thở dài
một tiếng, ngoảnh đầu nhìn thiếu nữ được mình cứu, vừa nhìn rõ mặt, hai
người không khỏi ngây ra.
"Là cô (anh)!" Bọn họ đồng thanh kêu lên.
Thấy Tâm Di vẫn ngồi bệt trên đất, Na Lan Đức Duật vội đỡ cô đứng dậy: "Sao lại là cô?"
"Trùng hợp ghê, may có anh không tôi đã mất mạng rồi!"
Na Lan Đức Duật chạy ra khỏi ngõ, nhìn quanh quất một hồi quay lại hỏi: "Sao chỉ có mình cô? Sáu cái đuôi kia đâu rồi?
"Hình như anh hiểu tôi cũng khá rõ đấy chứ!" Tâm Di cũng chẳng trả lời.
"Thiếu nữ đặc biệt như cô ở chốn kinh thành này không nhiều."
Tâm Di đã bình tĩnh lại, đáp với giọng tự tin: "Nói đúng hơn là 'độc nhất vô nhị'."
Na Lan Đức Duật nhìn Tâm Di với ánh mắt tán dương: "Không sai, quả
thực là 'độc nhất vô nhị'. Lần trước ở tửu lâu tôi nói có phần quá lời,
mong cô thứ lỗi."
Nghe Na Lan hạ giọng xin lỗi, Tâm Di cũng nói: "Là do tôi cố tình kiếm chuyện trước."
"Cảm ơn cô hôm đó đã giữ thể diện giùm tôi!" Na Lan tiếp.
"Anh làm gì không nghĩ ra, chẳng qua lúc đó hơi mất bình tĩnh thôi!"
Tâm Di lại bổ sung thêm một câu, "Huống hồ, đúng là tôi không đẹp."
"Thì ra cô vẫn để bụng câu tôi nói, Na Lan thành tâm mong tiểu thư bỏ quá cho." Na Lan Đức Duật gập mình hết cỡ.
Tâm Di mỉm cười đáp: "Ban nãy anh cứu mạng tôi không hơn mọi lời xin
lỗi ư! À, anh đừng kể chuyện vừa xảy ra với những người khác nhé, tôi
không muốn bọn họ lo lắng."
"Bọn họ không làm tròn phận sự bảo vệ cô, đáng ăn đòn."
"Có thêm bao nhiêu người nữa thì cũng không bằng một Na Lan Đức Duật."
Na Lan Đức Duật cười nói: "Cô nói quá lời rồi, phải rồi, vì sao có người muốn giết cô?"
"Không biết. Sao anh không tóm một tên hỏi cho rõ!" Kỳ thực trong
lòng Tâm Di cũng đã đoán ra bảy, tám phần, cô chỉ không ngờ bọn họ lại
dám ra tay giữa ban ngày ban mặt thế này.
"Chỉ lo bảo vệ cô thành thử để chúng chạy thoát, nhưng bọn chúng bỏ
lại thứ này." Na Lan Đức Duật cúi xuống nhặt nửa thanh đoản đao đưa cho
Tâm Di.
Tâm Di cầm lấy, lật qua lật lại xem xét một cách tỉ mỉ, phát hiện
trên cán dao có khắc chữ "Ung" rất nhỏ. Sắc mặt không hề thay đổi, cô
nói với Na Lan: "Nửa thanh đoản đao thì biết được gì chứ!" Nói rồi nhét
vào chiếc túi nhỏ đeo trên người.
Na Lan Đức Duật cũng chẳng để ý động tác này của Tâm Di, nói: "Cô định đi đâu, tôi đưa cô đi!"
Hai người vừa đến đầu ngõ đã thấy sáu cái đuôi cười nói rôm rả đi về phía này.
Tiểu Trúc Tử kinh ngạc kêu lên: "Ý, Na Lan Đức Duật!"
"Nhìn thấy tôi có đáng hét toáng lên thế? Tôi có ba đầu sáu tay đâu." Na Lan Đức Duật không nhịn được cười, nói.
"Cậu ta kích động thì đúng hơn, ai bảo anh là thần tượng của bọn họ!" Tâm Di giải thích giùm Tiểu Trúc Tử.
"Thế còn cô?" Na Lan Đức Duật hỏi.
"Tôi chẳng tôn sùng ai hết." Tâm Di vừa đi vừa đáp, giọng khá thờ ơ.
Câu nói này ít nhiều khiến Na Lan Đức Duật thất vọng, tuy sớm biết vị cô nương này rất khác người nhưng trong thâm tâm anh vẫn hi vọng riêng
chuyện này cô cũng giống những người khác.
Ra khỏi ngõ, mới rẽ qua một khúc quanh liền thấy phía trước có rất
nhiều người vây quanh một ngôi nhà chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ cũng chen vào xem.
Hai bên cửa lớn ngôi nhà, một bên treo đèn lồng đỏ, viết chữ "hỉ", một bên treo đèn lồng trắng, viết chữ "điện" (1).
"Ơ, người nhà này làm thế là ý gì?" Tiểu Lam Tử hết sức ngạc nhiên.
Một người láng giềng đứng cạnh bảo với bọn họ: "Ấy là mấy người không biết, kể cũng hay, hôm qua con trai nhà họ mới cưới vợ, bày tiệc rượu
náo nhiệt vô cùng, ai ngờ nửa đêm ông bố lăn ra chết, lại vội vội vàng
vàng làm lễ tang."
"Việc thế này quả hiếm thấy!" Tâm Di có thể coi là hiểu biết rộng thế mà lần đầu mới gặp phải việc này, cô chợt bật ra vế đối: "Đương hiếu tử tố tân lang, khốc tiếu bất đắc (2)."
Na Lan Đức Duật lập tức tiếp ngay: "Thủ linh đường nhập động phòng, tả hữu vi nan (3)."
Tâm Di nhìn anh với ánh mắt tán thưởng: "Phản ứng nhanh đấy, mà cũng rất sát!"
"Không dám, không dám, tại hạ nào dám khoe tài trước mặt tiểu thư!"
Tâm Di khẽ mỉm cười: "Cứ nghĩ anh xưa nay nghiêm chỉnh lắm, không ngờ cũng biết ăn ngon nói ngọt."
"Oan quá, tôi nào có chứ!" Na Lan Đức Duật cũng không hiểu tại sao cứ ở trước mặt Tâm Di là mình lại thay đổi hoàn toàn.
Bỗng gần đó vọng lại tiếng trống gõ dồn dập, lập tức kéo sự chú ý của mọi người khỏi căn nhà.
"Ai, có người gõ trống báo án ở Thuận Thiên phủ..."
"Đi xem xem..." Mọi người lục tục kéo đi.
Tâm Di trỏ tay theo hướng dân chúng kéo nhau đi, nói với Na Lan Đức Duật: "Đằng đó mới có người kêu oan kìa!"
"Chúng ta cũng đi xem thử!" Na Lan Đức Duật đề nghị.
Bọn họ theo chân bách tính đến ngoài nha môn Thuận Thiên phủ, chỉ
thấy một thiếu nữ 13, 14 tuổi mặc tang phục đang ra sức đánh trống.
Nghe thấy tiếng trống, nha dịch chạy lên công trường trước tiên, gõ
uy vũ bổng rầm rầm, tiếp đó Thuận Thiên phủ doãn và sư gia thăng đường,
công đường trên dưới tức khắc im phăng phắc.
Phủ doãn gõ ki