
làm gì cũng được, không cần phải
trưng cầu ý kiến trẫm!"
"Hoàng thượng, ngài thật tốt!" Tâm Di vui sướng ôm chồm lấy Khang Hy, hôn một cái thật kêu lên má. Hành động này không khỏi làm Lý Đức Toàn
cùng đám cung nữ, thái giám tháp tùng sợ chết khiếp. Bọn họ chưa bao giờ thấy ai có hành vi thân thiết thế giữa thanh thiên bạch nhật, mà đối
tượng lại là hoàng đế nữa chứ.
Mọi người đều căng thẳng quan sát phản ứng của Khang Hy.
Khang Hy cũng ngây ra mất một lúc, nói với giọng không được tự nhiên
cho lắm: "Tâm Di, cách cám ơn của cháu hình như hơi... hơi bị... đặc
biệt một chút!"
"Hoàng thượng, cháu chỉ làm thế với những ai thân thiết nhất, nếu
hoàng thượng không thích, sau này cháu sẽ không làm thế nữa! Cháu cũng
khấu đầu tạ ơn vậy!" Tâm Di vừa nói vừa ép bản thân quỳ xuống.
Khang Hy vội giơ tay kéo Tâm Di: "Đừng khấu đầu! Số người khấu đầu
trước mặt trẫm còn chưa đủ nhiều hay sao? Sau này cháu gặp trẫm cũng
không cần khấu đầu hay hành lễ. Đừng để quy định trong cung trói buộc
cháu!" Nói rồi thì thầm vào tai Tâm Di, "Trẫm rất thích cách tạ ơn đó
của cháu, chỉ cần đừng làm thế trước mặt nhiều người là được."
"Vâng!" Tâm Di cũng ghé tai Khang Hy cười nói: "Đây là bí mật giữa hoàng thượng và cháu đấy!"
Liền đó hai người hội tâm cười phá lên. Bọn Lý Đức Toàn không biết vì sao hoàng đế và cách cách lại cười, nhưng dù gì thì mỉm cười luôn là
điều tốt.
Tháp tùng Khang Hy đi dạo một vòng, nói đúng hơn là Khang Hy tháp
tùng Tâm Di nhận biết đường. Tâm Di vốn mù đường có tiếng, không phân
biệt được đâu là đông tây nam bắc, đường đi lối lại trong cung nhìn
đường nào cũng giống đường nào, cung điện cũng xêm xêm nhau, kết quả
thay vì nhớ được đường thì nàng ta vòng qua vòng lại choáng váng đầu óc, nếu không có Mai Hương và Kỳ Thư bên cạnh e tìm không ra đường về.
Để cho tiện, Khang Hy gọi nơi Tâm Di ở là "Di Uyển". Lúc này đây,
trong Di Uyển chen chúc những người và người, nhìn thoáng qua cũng đủ
biết đám người này đã đợi ở đây khá lâu rồi. Tâm Di vừa bước chân vào,
đám người đó liền quỳ xuống, đồng thanh hô: "Nô tài bái kiến Tâm Di cách cách!"
"Đứng dậy cả đi!" Tâm Di phẩy tay ra hiệu.
Mai Hương, Kỳ Thư theo gót Tâm Di vào phòng trong. Đi đến cửa, thấy
tổng quản phủ Nội vụ Ngô Bồi Tề thò đầu định nói gì đó với Tâm Di, Mai
Hương vội giơ tay ngăn lại, không may Tiểu Trúc Tử bắt gặp, đợi Tâm Di
đi khuất rồi, cậu ta mới lên tiếng: "Ngô tổng quản để cách cách nghỉ một chút, đợi lúc nữa cách cách rảnh, tôi sẽ báo cách cách giúp ông."
Nếu là thường ngày, Tiểu Trúc Tử nào dám lên giọng với Ngô Bồi Tề,
nhưng nay đã khác xưa, từ lúc nghe tin Tâm Di được phong làm cách cách,
Tiểu Trúc Tử biết là mình gặp may rồi, sau này sẽ không bị đám thái giám lớn tuổi hơn đè đầu cưỡi cổ nữa. Quả nhiên, những kẻ tin tức nhanh
nhạy, biết Di Uyển còn thiếu người, muốn xin vào hay tiến cử người khác
vào, đều tích cực dút bạc vào tay cậu và Tiểu Hạo Tử, cả đám người trước đây hay bắt nạt cậu, hôm nay gặp mặt cũng khách khí không để đâu cho
hết, chỉ sợ đắc tội tổng quản thân tín của Tâm Di cách cách thì phiền.
Mới một buổi sáng, Tiểu Trúc Tử và Tiểu Hạo Tử thu hoạch được không ít,
đặc biệt là Tiểu Trúc Tử, ra dáng Di Uyển đại tổng quản, không ngớt làm
bộ, đến Ngô Bồi Tề cũng chẳng coi ra gì.
Trong lòng Ngô Bồi Tề ấm ức phải biết, từ lúc dẫn một nhóm tiểu thái
giám đặt chân vào Di Uyển đến giờ, đã lĩnh giáo không biết bao nhiêu
ngạo khí từ Tiểu Trúc Tử. Tiểu Trúc Tử nhìn thấy Ngô tổng quản cũng
không da qian, chỉ chắp tay coi như chào hỏi, còn nói có thể làm chủ mọi chuyện, là đại tổng quản ở đây, bảo ông đứng đợi ở ngoài! Ngô Bồi Tề
nghĩ Tiểu Trúc Tử bây giờ là người của Tâm Di cách cách, có ấm ức mấy
thì cũng đành nhịn chứ biết sao.
Chân xỏ hài hoa nên lúc bước vào phòng Tâm Di bị vấp vào ngạch cửa, Mai Hương vội đưa tay đỡ: "Cách cách cẩn thận."
"Căm hận" nhìn "thủ phạm", Tâm Di nói: "Kêu người đến dỡ đi kẻo sớm
muộn gì ta cũng mất mạng vì nó. À, còn đôi hài này nữa, đi lại thật bất
tiện, có giầy gì khác không?"
"Có có có, nô tì đi lấy ngay." Kỳ Thư vội chạy vào phòng trong tìm.
Không bao lâu giầy được mang đến, Tâm Di thay giầy, bước thử vài
bước: "Ai ya, thoải mái hơn nhiều, thật phục mấy người các ngươi, xỏ đôi hài đó sao vẫn bước vững được thế?! Sau này nếu không bắt buộc, ta
quyết không đi."
"Cách cách, kỳ thực đi nhiều thì cũng quen cả!" Mai Hương nói.
"No, no, no!" Tâm Di vội đến nỗi ngoại ngữ cũng phun ra, nói xong mới biết lỡ miệng, lập tức đổi lại: "Không đi, chết cũng không đi!" Tâm Di
đã nói không, ai còn dám ép Tâm Di đi?! Sự việc này cũng dừng lại ở đây.
Kỳ Thư rót trà dâng lên, Tâm Di vừa uống một hớp chợt nhớ ra điều gì: "À, phải rồi, có chuyện này ta muốn trưng cầu ý kiến các ngươi, gọi bốn người bọn họ vào cả đây."
Kỳ Thư đi gọi bọn Tiểu Trúc Tử vào, vừa bước qua cửa, Tiểu Trúc Tử bèn hỏi: "Cách cách gọi chúng nô tài có việc gì ạ?"
"Không có gì, chỉ là muốn đổi tên các người."
Mai Hương nói: "Cách cách là chủ nhân, chúng nô tì là người hầu của
cách cách, đừng nói đổi tên