
nắm cũng
không dám rút ra, chỉ nhắm mắt lại, chuẩn bị sẽ bị tiên nhân đang nổi
giận đánh một trận.
Hành hung trong dự đoán cũng không có, một bàn
tay nhẹ nhàng đặt ở trán hắn, xoa nhẹ vài cái trên cục u vừa mới mọc
lên, động tác xoa rất nhẹ, nhưng Ách Ba vẫn cảm giác được đau đớn, nhịn
không được rụt lui ra sau. Kỳ thật chỗ kia sưng cao như vậy, vốn không
đụng cũng đau.
Cái tay kia thu trở về, lập tức bên tai vang lên một tiếng thấp hỏi: “Đau không?”
Ách Ba thật cẩn thận mở to mắt, liếc nhanh Cốc Thiếu Hoa một cái, thấy
trong mắt hắn cũng không tức giận, thậm chí còn không lạnh băng như bình thường, mới to gan gật gật đầu.
“Ta cũng đau.” Cốc Thiếu Hoa quay
đầu lộ ra trán mình, mặc dù có tóc che, nhưng Ách Ba mơ hồ giống như
cũng thấy được một cục u ở chỗ đó.
Giống như có chút muốn cười, cái
gàu múc nước kia đều vỡ tan, nhưng là đầu tiên nhân cư nhiên chỉ có một
cục u, ngay cả da cũng chưa trầy, tiên nhân quả nhiên là tiên nhân, đầu
thực cứng.
Ách Ba gục đầu xuống liều mạng cắn môi, đem ý cười đột nhiên dâng lên cưỡng chế xuống, cố gắng duy trì biểu tình nơm nớp lo sợ.
“Ta đói bụng.” Trầm mặc hồi lâu Cốc Thiếu Hoa lại tuôn ra một câu như vậy, “Hôm nay ta phải ăn hai chén mì.”
Ách Ba sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại, vội vàng chạy về kệ bếp
một lần nữa nhóm lửa, lúc đang nấu nước, quay đầu lại đã thấy tiên nhân
đã ngồi ở bên cái bàn, vùi đầu ăn cái bát mì sắp lạnh kia.
Hắn chạy
nhanh tới khoa tay, nói là mì lạnh không thể ăn, Cốc Thiếu Hoa lại lắc
lắc đầu, đang cầm bát cúi đầu nói một câu: “Ăn ngon......”
Ách Ba lại sững sờ, một chén mì lạnh ngắt có cái gì ăn ngon?
“Có hương vị…… của ngươi.... .......”
Cốc Thiếu Hoa lại nói thầm một câu, nhưng là Ách Ba đang sững sờ không có
nghe rõ ràng, bỏ lỡ cơ hội duy nhất có thể biết rõ ràng vì sao đường
đường Các chủ Trấn Long các phải mỗi nửa đêm chạy đến nơi này của hắn ăn mì.
Ách Ba vuốt cục u trên trán vẻ mặt ngạc nhiên, cái gì kêu có
hương vị của hắn? Hắn giơ tay ngửi ngửi chính mình, giặt thật sự sạch
sẽ, không có hương vị gì nha......
Chẳng lẽ lúc hắn nấu mì, không cẩn thận nhỏ mồ hôi vào?
Nghĩ đến đây, Ách Ba nhất thời chột dạ lui ra sau vài bước.
Cốc Thiếu Hoa cũng không có chú ý tới Ách Ba chột dạ, hôm nay, hắn ăn tận
ba bát mì, thẳng đến rốt cuộc ăn không vô mới ôm bụng ly khai quán mì
của Ách Ba.
Nhưng là, hắn vẫn là cảm thấy đói, loại đói này hình như
cũng không phải cảm giác từ dạ dày truyền đến, mà là từ trong lòng. Hắn
muốn ăn, liều mình ăn...... Nhưng hắn không biết đến tột cùng phải ăn
cái gì, mới có thể triệt tiêu loại cảm giác đói khát này.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Sáng sớm, Văn Tinh đứng ở dưới tàng cây, vừa luyện kiếm vừa nhớ lại tư thái
múa kiếm đêm qua của Các chủ, ý đồ muốn lĩnh ngộ cái gì, đang lúc trong
đầu linh quang chợt lóe, nghe được một tiếng kêu sợ hãi từ nội viện
truyền ra, một chút linh cảm vừa mới dâng lên nháy mắt bay.
“Thị Phi, ngươi kêu bậy cái gì?” Đi vào trong nội viện, Văn Tinh nổi giận đùng đùng.
Thị Phi, là thị đồng hầu hạ Các chủ rửa mặt chải đầu, mới mười sáu tuổi,
nhưng đừng nhìn tuổi còn nhỏ, phóng tới trên giang hồ cũng coi như gần
với cao thủ nhất lưu, đương nhiên, quan trọng nhất là, Thị Phi kỳ thật
là đồ đệ trên danh nghĩa của Các chủ, cũng là một trong những người kế
nhiêm tương lai của Các chủ Trấn Long các.
Bắt đầu từ một năm trước,
Thị Phi liền tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công, hiện giờ luyện đến tầng
thứ hai, tuy rằng không xem như lạnh lùng vô tình, nhưng ngày thường
cũng đã có chút tư thế thấy biến không sợ hãi, cho nên hôm nay một tiếng kêu sợ hãi của hắn, thực kinh động không ít người trong Các.
Nhưng
là tẩm viện của Các chủ ngoại trừ Văn Tinh Chiêu Hoa và mấy người hầu
thân cận, những người khác cũng không dám tùy tiện vào đến tìm tòi có
chuyện gì.
Thị Phi ngã ngồi ở cửa, một bàn tay chỉ vào trong phòng
run rẩy không ngừng, khuôn mặt vốn mi thanh mục tú lại trắng bệch tựa
như nửa đêm gặp quỷ quái đáng sợ.
Chẳng lẽ Các chủ xảy ra chuyện gì?
Văn Tinh cũng cả kinh, nhanh đi tới hướng bên trong cánh cửa nhìn lại, vừa
thấy, “A” một tiếng, miệng mở ra thấy cũng không có khép lại qua.
Cái người, cái người cả người đầy nước bùn, chống cằm ngồi ở cửa sổ ngẩn
người, thường thường khóe miệng còn hướng góc độ khả nghi nâng một chút
kia là ai? Không có khả năng là Các chủ, tuyệt đối không có khả
năng......
Văn Tinh nhịn không được xoa xoa hai mắt của mình.
Hắn
nhất định là một đêm không ngủ làm mệt muốn chết rồi, hoa mắt, cái người liền ngay cả đi ra ngoài đều phải ngồi ở trong xe ngựa luyện công Các
chủ, như thế nào có thể sẽ lãng phí thời gian ngồi ở trong phòng ngẩn
người.
“Văn, Văn tiên sinh...... Ta muốn về phòng ngủ một giấc.” Thị
Phi run run từ trên mặt đất đi lên. Đứa nhỏ đáng thương này, đại khái
nghĩ đến chính mình còn không có tỉnh ngủ.
“A...... à...... Đi thôi, ta cũng đi ngủ một giấc.”
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng Văn Tinh đúng là vẫn còn không có rời đi, trong lòng lộn xộn chuyển qua vô số ý