
áp gì mới có thể đem Quan Triệt đoạt lại?
Cô cắn môi, vẻ mặt dữ tợn.
Hắn là người cô muốn, tuyệt không cho
phép giữa bọn họ có bất kỳ chướng ngại vật.
Cô thề, nhất định diệt trừ
tình địch!
Viên Vô Song một bụng khí, lại không có
nơi để phát tiết. Cô bởi vì được bạn tốt khai thông, rất
nghiêm túc chuẩn bị tiến hành đối mặt với tình yêu của
mình, không nghĩ lại xuất hiện một Trình Giảo Kim kinh
thiên động địa, ép tất cả mọi người phải biết đại tiểu
thư là cô ta. Lại nói cô thật sự là người nhà quê, đã
sớm thoát khỏi cuộc sống Đài Bắc, căn bản không biết mở to
con mắt biết Diệp Vận Nhi là thiện kim gia đình thượng
lưu.
Bất quá không biết Diệp Vận Nhi
cũng không quan hệ, bởi vì chính cô sẽ nhảy ra chỉ
thiên mắng địa.
“Cô là loại đàn bà không
biết thẹn, tại sao còn có thể bày ra dáng vẻ như
chuyện gì cũng không có phát sinh qua?”
Cô ta hôm nay đồng dạng là một
thân toàn đồ hàng hiệu, xuất hiện ở trong bệnh
viện nơi Viên Vô Song đang công tác. Viên Vô Song đứng
ở phía sau quầy, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước
mắt giống như là nổi điên, sau đó bày ra hình tượng chuyên
nghiệp.”Tiểu thư, căn bản bệnh viện không có khoa
tâm thần, xin cô đi đến các bệnh viện lớn trong
thành phố. Cần tôi thông báo người nhà cô không?? Hoặc là tôi
gọi điện thoại xin xe cứu hộ giúp cô chuyển viện?”
“Cô......” Diệp Vận nhi cắn môi, đối
mặt với chê cười của cô, đúng là người thua
một chút. “Cô đừng tưởng rằng núp ở bên trong nên
chuyện gì cũng không có, tôi hôm nay muốn cho mọi
người biết cô là vô sỉ cỡ nào, giành người đàn ông của
người khác lại vẫn có thể làm bộ vô tội, cha mẹ cô
thế nào lại dạy ra loại con gái da mặt dày như cô?”
Viên Vô Song nhàn nhạt thở dài,
bất đắc dĩ nhìn về đồng nghiệp.
“Người nào a?” Trần Thục Hoa mặt
tò mò, nhỏ giọng hỏi, “Kỳ quái, bệnh viện chúng ta không
có khoa tâm thần, tại sao có thể có bệnh nhân tâm thần
chạy tới?”
Viên Vô Song nhún nhún vai, “Cho nên
mới cần nhân viên cứu hộ như tôi chăm sóc a!”
Thanh âm của cô không lớn không nhỏ, vừa đúng
khiến Diệp Vận nhi nghe được.
“Viên Vô Song, cô không cần giương
đông kích tây, loại đàn bà như cô, căn bản không xứng ở bên
Triệt, cô vẫn là sớm một chút là tự hiểu biết mình,
mau rời khỏi anh ấy!” Diệp Vận nhi lớn tiếng khiếu
làm loạn. Mọi người xung quanh rối rít quay đầu, nhìn lại.
“Cô nháo đủ chưa?” Viên Vô Song lộ
ra vẻ mặt không nhịn được, “Chuyện như vậy, cô nên đi tìm
Quan Triệt, chạy tới chỗ tôi cãi lộn, tôi sẽ đem người
đàn ông đó tặng cho cô sao?”
“Nếu như không phải là cô
không biết xấu hổ, Triệt làm sao sẽ coi trọng loại
đàn bà như cô?” Diệp Vận nhi không phân tốt xấu,
chửi loạn không thông suốt.
Trừ chính cô có tư cách trở
thành người phụ nữ của quan triệt, những người đàn
bà khác cũng không cho phép đến gần Quan Triệt,
nếu không cô nhất định diệt trừ.
Viên Vô Song nhíu mày, nhìn Diệp
Vận nhi chạy tới nơi này nổi điên, nhìn lại một chút
đám người bên cạnh chỉ chỉ chõ chõ, sắc mặt càng lúc
càng xanh biếc.
Người mất thể diện không phải
là Diệp Vận nhi, bởi vì mọi người không biết cô, mà
Viên Vô Song cô là người sinh trưởng lại địa phương này,
sau này vẫn còn phải ngày ngày đối mặt với mọi người,
lần này thật là mất hết cả mặt rồi.
Vì vậy cô cầm tai nghe lên, không
chút nghĩ ngợi, liền quay số máy cảnh vệ.”Bảo vệ à?
Nơi này có người đang gây náo loạn, xin mau tới xử
lý.” Nhiều lời thêm vô nghĩa, cô bên trên còn phải làm việc,
không có thời gian cùng Diệp Vận nhi nói bậy.
“Cô lại dám gọi điện thoại kêu bảo
vệ? Tốt! Cô không sợ khiến mọi người biết cô
không biết xấu hổ đến cỡ nào, như vậy tôi sẽ thay cô
tuyên truyền thật tốt.” Diệp Vận nhi giận đến
vung vẩy túi hàng hiệu trên tay, bất quá nhìn
thấy sóng người càng lúc càng mãnh liệt, hai người
cảnh vệ cao lớn đi tới, thần sắc không khỏi có chút
hốt hoảng.
“Cô còn không đi?” Viên Vô
Song khép hờ nửa con mắt, hảo tâm nhắc nhở, “Thiên kim
tiểu thư nếu là bị tạm giữ, hẳn không phải là một
chuyên vẻ vang chứ?”
“Cô......” Diệp Vận nhi đưa tay chỉ
vào mũi cô, mắt thấy tình huống bất lợi cho mình, không
thể làm gì khác hơn là giận đến giọng nói hung ác run
run, “Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đơn giản như vậy đâu!”
Nói xong, cô ta giẫm giày cao gót
vội vã rời đi.
Không có cái gì hay ho để nhìn,
quần chúng giải tán lập tức, đi bận chuyện của mình.
Viên Vô Song bất đắc dĩ thở ra
một hơi, cảm giác lão thiên gia cùng cô đùa cợt.
“Thật đáng thương.” Trần Thục Hoa lắc
đầu một cái.
“Đúng a! Tôi cũng vậy cảm giác
mình rất đáng thương.”
“Tôi không phải nói cô.” Viên Vô
Song nhíu chân mày lại, không hiểu nhìn đồng nghiệp.
Chẳng lẽ cô là cảm thấy Diệp Vận nhi đáng thương?
Không thể nào? Loại người như vậy căn bản không
đáng đồng tình!
“Người hiện đại áp lực quá lớn, có bảy
phần người có vấn đề phương diện tinh thần, vị tiểu thư
kia...... Bệnh cũng không nhẹ, cho nên tôi cảm thấy
được người sinh bệnh còn rất đáng thương.” Trần
Thục Hoa nói ra cảm nhận từ đáy lòng.
Viên Vô Song cố nén, không dám
cười ra tiếng, tán