
i.
Mẫn Tư Viện tò mò đánh giá xung quanh.“Nhà hàng này thoạt nhìn rất khá, Hạo Trạch à, anh thường tới nơi này ăn cơm sao?”
“Mỗi lần Diệc Như đến Đài Bắc, bọn anh với Diệc Vĩ đều tới nơi này.” Khoảng cách gần công ty, hương vị cũng không tệ.
“Diệc Như chị ấy thường lên Đài Bắc tìm anh sao?”
“Thỉnh thoảng.” Tôn Hạo Trạch nhìn
nàng.“Nghe Diệc Vĩ nói em không ở nhà hắn lại một mình thuê khách sạn,
là thật sao?” Trước đây nàng đến Đài Loan đều là ở tại Tề gia.
“Bởi vì anh ấy rất đáng ghét.” Nhớ tới những lời hắn nói trên xe, Mẫn Tư Viện liền cảm thấy tức giận.
“Diệc Vĩ cậu ấy chỉ là lo lắng cho em thôi.”
“Hạo Trạch ca, chúng ta lâu như vậy không gặp nhau, đừng nói về anh họ nữa được không? Đúng rồi, anh có nhớ em
hay không? Thật ra lúc trường học cho nghỉ hè em định đến Đài Loan luôn, nhưng là giáo sư lại cho dự án nghiên cứu, hại em toàn bộ kì nghỉ bận
túi bụi.” Dự án kết thúc nàng lập tức bay tới Đài Loan.
Qua nghỉ hè nàng sẽ là sinh viên năm thứ ba.
Tỷ tỷ qua đời năm nàng mười bốn tuổi, từ
đó Hạo Trạch ca liền ở lại Đài Loan không về Mỹ. Nàng tuy rằng rất muốn
gặp hắn nhưng do tuổi còn nhỏ, chỉ có nghỉ hè hàng năm cùng mẹ về Đài
Loan thăm bà ngoại, sau đó mới được gặp Hạo Trạch ca.
Sau này bà ngoại qua đời, mẹ ít về Đài Loan hơn. Hai năm nay là nàng tự mình đi, mục đích đương nhiên là hắn.
Lúc này phục vụ đã đưa cơm lên, Mẫn Tư Viện ăn một miếng tán dương: “Món này thật ngon nha.”
Tôn Hạo Trạch không ăn, hắn vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tư Viện, anh đã có đối tượng kết hôn.”
Nghe vậy, Mẫn Tư Viện tay cầm dao dĩa nhất thời cứng đờ. Nàng tức giận nhìn hắn, trong giọng nói tràn đầy lên án.
“Không phải mới kết giao chưa được bao lâu sao?”
Quả nhiên, nha đầu kia biết chuyện hắn cùng Tiểu Oánh kết giao.
Vốn hắn định sau khi về Mỹ sẽ tìm thời
điểm thích hợp giới thiệu nàng với Tiểu Oánh, bất quá nếu nàng đến Đài
Loan rồi vậy thì hắn cũng không giấu diếm.
“Người vừa nói chuyện với anh ở văn phòng lúc nãy chính là vị hôn thê của anh, tên là Đường Tiểu Oánh.”
Nàng biết, vừa nhìn nàng đã nhận ra bởi vì Hạo Trạch ca vừa nhìn thấy cô gái đó đã đi qua nói chuyện ngữ khí thập phần quan tâm.
Nàng buông dao nĩa, bất mãn oán giận
nói:“Hạo Trạch ca, chẳng lẽ anh đã quên chị em sao? Hơn nữa anh với
Đường Tiểu Oánh kia cũng mới quen nhau chưa được bao lâu, vì sao nhanh
như vậy đã muốn kết hôn?”
“Cả đời này anh cũng không thể quên chị
em, tựa như với thân nhân giống nhau, trong lòng vĩnh viễn hoài niệm cô
ấy.” Đối hắn mà nói, An Viện chính là người thân.“Hiện tại người anh yêu là Tiểu Oánh, bọn anh sẽ kết hôn.”
Mẫn Tư Viện có thể nhìn ra hắn là thật sự muốn kết hôn cùng Đường Tiểu Oánh kia.
Đã nhiều năm qua bên người Hạo Trạch
không có nữ nhân khác xuất hiện. Nàng biết hắn vẫn không quên được chị
mình, và nàng cũng tự cho rằng có một ngày Hạo Trạch ca sẽ đem tình yêu
này chuyển lên người mình. Kết quả hắn hiện tại đột nhiên nói muốn thú
nữ nhân khác, điều này làm cho nàng hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Hạo Trạch, làm sao anh có thể yêu người
khác được, như vậy chị em không phải rất đáng thương sao? Chị ấy vì cứu
anh mà bỏ mạng.”
Đối mặt với chỉ trích của nàng Tôn Hạo
Trạch cũng không cảm thấy tức giận, bởi vì nàng nói là sự thật, mạng của hắn là do An Viện dùng sinh mệnh đổi lấy.“Anh sẽ theo di ngôn của An
Viện, sống hạnh phúc khoái hoạt.”
Kia kì thật là di ngôn của chị nàng, nhưng là… nhưng là hắn cũng có thể sống những ngày khoái hoạt cùng nàng a!
Nàng căm giận bất bình nói: “Hạo Trạch
ca, không phải là anh một người cô đơn đã lâu, muốn tìm người tâm sự cho nên mới nói muốn thú Đường Tiểu Oánh đấy chứ? Nhưng anh đã quên sao? Em sẽ thay thế chị em cả đời bồi ở bên cạnh anh, em tốt nhất là tạm nghỉ
học, mỗi ngày ở cạnh anh.”
Nhìn Tư Viện, hắn cho rằng cô nhóc này
bất quá là đem tưởng niệm người chị của mình chuyển dời lên người hắn,
mà không phải thật sự yêu hắn. Bởi vì năm đó An Viện phi thường yêu
thương cô em gái kém mình nhiều tuổi này.
Hắn không biết nên nói với nàng như thế nào nữa, bất quá hắn nghĩ rồi có ngày nàng sẽ minh bạch.
“Tư Viện, không phải là anh tùy tiện tìm
người thay thế. Những năm gần đây nữ nhân xung quanh anh không biết bao
nhiêu, nhưng là anh chưa từng để mắt tới ai, chỉ có Tiểu Oánh không
giống vậy, cô ấy luôn hấp dẫn ánh mắt anh, khiến anh chủ động tiếp cận
cô ấy, yêu cô ấy.”
Mẫn Tư Viện nghe xong càng tức không
thôi, “Vì sao là Đường Tiểu Oánh? Cô ta bộ dạng cũng không có gì đặc
sắc, hoàn toàn không bằng chị em!”
“Đúng vậy, cô ấy cùng An Viện hoàn toàn bất đồng.” Hắn không phủ nhận.
An Viện tự tin xinh đẹp, cá tính sáng
sủa, mà Tiểu Oánh đừng nói tự tin, căn bản là ngốc ngốc khờ khạo. Nhớ
lại sáng hôm đó nàng vẻ mặt vô tội nói đồng hồ báo thức không chạy, di
động vừa vặn cũng hết pin, đến nay hắn vẫn cảm thấy buồn cười.
Hắn nghĩ có lẽ chính là bởi vì nàng rất đơn thuần, làm người ta cảm thấy lo lắng cho nên hắn mới có thể đặc biệt chú ý tới nàng.
Hắn lại nhìn ngón áp út bên trái vô thức
nở nụ cười cho đến khi thấy vẻ mặt ngạc nhiên