
y Y ôm
chặt vào trong ngực, sắc mặt âm trầm, trong mắt đều là tia máu, thanh âm giống như đến từ chín tầng địa ngục lộ ra âm hàn tê buốt,“Ném ra ngoài
tiên thi cho tôi !”
* tiên thi : tiên là roi, côn… chắc là quất roi thi thể
Nam Cung Liệt run lên, nhìn về phía Tư Minh Dạ, phát hiện anh không
có một chút ý nói giỡn, vội vàng định thần, nghiêm mặt nói,“Vâng !” Này
vẫn là lần đầu tiên nhận được mệnh lệnh tiên thi nhưng đã từng có rất
nhiều lần đầu tiên, bọn họ cũng có chút quen. Nhưng lão đại bình thường
cũng chỉ có một diễn cảm, cũng chỉ có dính đến chị dâu nhỏ mới có thể
làm cho anh biểu hiện tức giận rõ ràng như vậy, muốn trách chỉ có thể
trách sát thủ này xui xẻo !
Nhìn Tư Minh Dạ sắc mặt âm trầm, Hạ Duy Y nhẹ nhàng kéo tay áo của anh, lại ôm anh cọ cọ, an ủi nói,“Dạ, em không sao.”
Tư Minh Dạ cái gì cũng chưa nói, chỉ ôm cô càng chặt, Hạ Duy Y cũng
đưa tay ôm chặt anh, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ trên lưng anh, dùng ngữ khí như dỗ em bé,“Dạ, đừng sợ…”
Hẳn vốn rất buồn cười nhưng Tư Minh Dạ lại cười không nổi, anh không dám tưởng tượng nếu cô có chuyện gì, anh sẽ như thế nào !
Sáng sớm hôm sau, Nam Cung Liệt đem đến một kim bài nhỏ, khoảng đầu
ngón tay, mặt trên có một chữ “Ám”, đó là trải qua thủ pháp đặc biệt
khắc lên, không thể giả tạo.
Tư Minh Dạ đem Hạ Duy Y ôm vào trong ngực, dịu dàng cho cô ăn cháo,
ngữ khí cũng âm trầm,“Tốt lắm ! Ám dạ cư nhiên phái ra kim bài sát thủ,
thật sự là coi trọng tôi !”
Ám Dạ tổng cộng chỉ có năm kim bài sát thủ, ngoài Dạ đế, sát thủ xuất sắc nhất ra, cư nhiên điều đi kim bài sát thủ, xem ra Ám Dạ thật có dự
định hoàn thành tốt nhiệm vụ này !
Tư Minh Dạ không nói nữa, đợi Hạ Duy Y ăn no mới giúp cô lau miệng,
tiếp tục nói,“Bảo An Thụy mau chóng tìm được Đoạn Phi Ưng, tôi chỉ cần
thi thể, mặt khác dặn xuống, toàn lực đả kích Ám Dạ !”
Hết chương 38.
Edit : Phương Thiên Vũ
Nam Cung Liệt nhận được mệnh lệnh liền đi làm việc, Hạ Duy Y ôm cổ Tư Minh Dạ, nghiêm túc đánh giá anh thật lâu,“Dạ, anh còn giận sao ?”
Tư Minh Dạ sắc mặt dịu đi chút, nhéo cằm nhỏ của cô, nhân tiện hôn
đôi môi mềm mại của cô, dán lên môi cô, nhẹ giọng nói,“Bé cưng không
được để mình bị thương, biết không ?”
Hạ Duy Y gật đầu, vươn đầu lưỡi liếm môi của anh,“Em rất lợi hại, sẽ không chết!”
Tư Minh Dạ cánh tay căng thẳng, thân thể hai người dán chặt tại một
chỗ, đôi mắt u lam thâm thúy có chút hung ác nhìn cô, Hạ Duy Y rụt
cổ,“Dạ ?” Cô có nói sai cái gì sao ? Cô thật sự cảm thấy mình rất lợi
hại a !
Tư Minh Dạ cắn môi cô một cái, tuy rằng không phải rất đau nhưng để
lại một dấu răng nhợt nhạt, nhìn cô mắt to ngập nước, cảnh cáo,“Bị
thương cũng không được ! Nếu không…”
Hạ Duy Y hơi sợ nuốt nước miếng, thật cẩn thận hỏi,“Nếu không như thế nào ?”
“Ba”
…
“Ô… Dạ là người xấu !” Hạ Duy Y vuốt mông nhỏ vốn không đau của mình, ủy khuất nhìn anh, trong mắt nước mắt lăn qua lăn lại, đột nhiên lớn
tiếng khóc ra,“Oa… Dạ không thương em !” Anh trước kia lúc rất tức giận
cũng không đánh cô, bây giờ anh cư nhiên đánh cô, còn nhìn cô hung dữ
như vậy, anh rõ ràng nói qua không hung dữ với cô,“Ô… Dạ là kẻ đại lừa
đảo !”
Lãnh Dạ Bạch nghe tiếng khóc của cô vội vàng đi vào phòng khách, nhìn thấy cảnh này cũng không biết mình có nên tiến lên khuyên không.
Không nghĩ tới cô cư nhiên lại khóc thê thảm như vậy, Tư Minh Dạ tay
chân có chút hoảng, vội vàng giúp cô xoa,“Rất đau sao ? Ngoan… Đừng
khóc, đều là anh không tốt, nếu không cho em đánh lại ?”
Hạ Duy Y đột nhiên dừng tiếng khóc, ở trên người anh cọ cọ, đem nước
mắt trên mặt cọ sạch sẽ, chôn ở trong lòng anh ngây ngô cười, cô chỉ
biết Dạ vẫn yêu cô.
Thấy cô không có phản ứng, Tư Minh Dạ vội vàng đem cô từ trong lòng ra,“Bé cưng…”
Hạ Duy Y móm miệng, ôm anh hỏi,“Thật sự muốn cho em đánh lại sao ? Có thể sẽ chết người đó !”
Tư Minh Dạ nhìn cô vẻ mặt nghiêm túc, dở khóc dở cười,“Bé cưng nỡ đánh chết anh sao ?”
Hạ Duy Y lắc lắc đầu,“Thế vẫn là không cần đánh.”
Lãnh Dạ Bạch bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra vốn không cần anh
phải lo lắng rồi ! Thật đúng là không ngờ ông chủ một khi động lòng, cư
nhiên kinh thiên động địa như vậy. Tối hôm qua Nam Cung Liệt cư nhiên
thật sự cả đêm tiên thi. Ban đầu chứng kiến cậu ta làm chuyện đó, anh đã trách cậu ta tiên thi với một người còn sống ! Lại nhìn hai người liếc
mắt một cái, xoay người đi làm việc của mình.
“Lão đại…” Bùi Diệc cầm văn kiện đi vào, ngồi xuống sô pha đối diện
Tư Minh Dạ,“Này cần anh kí tên gấp, tôi đã quên đưa cho anh !”
Tư Minh Dạ tiếp nhận hỏi,“Cậu xem qua chưa ?” Thấy Bùi Diệc gật đầu, Tư Minh Dạ nhìn cũng không thèm nhìn liền kí tên mình.
Bùi Diệc bắt chéo hai chân, hai cánh tay khoát lên chỗ tựa lưng của
sô pha, bộ dáng buông thả không vào khuôn phép tràn ngập lực hấp dẫn,
nhưng ánh mắt phiêu tán kia rõ ràng đang thất thần.
Hạ Duy Y ánh mắt lộ ra một chút giảo hoạt, ôm Tư Minh Dạ hỏi,“Dạ, đây là không phải chính là mơ mộng sao ?” Tư Minh Dạ nhìn thoáng qua Bùi
Diệc vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt lộ ra một chút ý cười, yêu chiều
nhéo mũi nhỏ