
iểm tra, nói,“Bị
gãy hai xương sườn.” Sau đó nhìn về phía Bùi Diệc cùng Lãnh Dạ Bạch,
nhíu mày hỏi,“Sao lại thế này ? Lão đại làm sao có thể bị thương ?”
Thấy Bùi Diệc nhìn về phía Hạ Duy Y, Lam Tư cũng theo tầm mắt của cậu nhìn lại, Hạ Duy Y không được tự nhiên hướng nhích đến bên người Tư
Minh Dạ, yếu ớt nói,“Là tự mình anh ta đến gần, tôi đã thu lực đạo.”
Lam Tư trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, chị dâu nhỏ thực sự lợi hại như vậy ?
Lúc này chỗ cầu thang truyền đến một thanh âm suy yếu,“Tư…”
Hết chương 27.
Edit : Phương Thiên Vũ
Tần Nhu vốn không thể nhúc nhích, chỉ cần hơi chút động đậy liền cảm
thấy toàn thân đều đau, mắt thấy mọi người đều quên đi cô, không thể
không lên tiếng nhắc nhở, nơi này còn có một người bị trọng thương,
trong mắt nước mắt lăn qua lăn lại, vẻ mặt ai oán đáng thương nhìn Tư
Minh Dạ, trong lòng lại hận nghiến răng, thù này cô không sớm thì muộn
cũng sẽ báo !
Hạ Duy Y nhìn cô ta một cái, mày nhíu chặt lại, sau đó lên án nhìn Tư Minh Dạ, giống như anh chính là một người thay lòng đổi dạ !
Tư Minh Dạ đưa tay kéo cô vào trong lòng, nhìn Tần Nhu vô cùng thê thảm, lạnh giọng hỏi,“Ai dẫn cô ta vào đây ?”
Bùi Diệc trong lòng chợt lạnh, một chút một chút vụng trộm hướng tới
cửa lớn, hận chính mình không thể ẩn thân được, bất đắc dĩ hành vi này
của cậu vốn chính là không đánh đã khai, lam mâu thâm thúy kia chuyển
hướng cậu, thanh âm giống như kết băng,“Cậu rất rảnh ?”
Bùi Diệc vội vàng xua tay,“Không có, tuyệt đối không có !” Còn kém
chỉ lên trời mà thề, trời thấy, cậu thật sự bề bộn nhiều việc !
Tư Minh Dạ không hề để ý đến cậu, nhưng Bùi Diệc biểu tình không có
thả lỏng, ngược lại là vẻ mặt nản lòng, cậu biết lão đại đã ghi sổ lỗi
này của cậu, hơn nữa tuyệt đối sẽ tính rõ ràng với cậu, tuy rằng màn
diễn này xem rất đã nghiền nhưng cái giá phải trả khẳng định cũng sẽ
không nhỏ, khiến cậu bất bình nhất là, xem diễn không chỉ một mình cậu,
vì sao lại thanh toán chỉ có mình cậu ?
“Tư…” Tần Nhu mắt thấy anh một chút quan tâm bộ dáng của cô cũng
không có, trong lòng có chút bất an, chẳng lẽ anh đã quên cô ? Trước kia anh tuy rằng cũng lạnh lùng nhưng vẫn sẽ quan tâm cô, cô biết lúc trước là cô không tốt, nhưng cô bây giờ đã biết sai rồi.
Lúc trước Tư Minh Dạ bị trọng thương mới gặp được Tần Nhu. Tần Nhu bị vẻ ngoài tuyệt mỹ của anh hấp dẫn, liền tốt bụng cứu anh một mạng, cẩn
thận chăm sóc, làm cho Tư Minh Dạ cảm nhận được ấm áp trước đây chưa
từng có, bởi vì một tia ấm áp kia, khi Tần Nhu đưa ra ý định kết giao
anh không có phản đối. Nhưng anh không dễ tin bất luận kẻ nào, cho nên
thân phận của anh chưa bao giờ tiết lộ với Tần Nhu. Lúc trước Tuyệt Thế
cùng U Minh Điện chưa có quy mô như bây giờ, anh cũng rất ít lộ diện nên tuy rằng Tần Nhu gặp qua đám người An Thụy nhưng cũng chỉ đoán anh là
người xã hội đen hỗn tạp. Lúc ấy Tần Nhu liền cảm thấy có chút thất vọng nhưng nhìn gương mặt tuyệt mỹ kia, cô lại luyến tiếc chia tay, cuối
cùng thậm chí còn đính hôn, nhưng ngay khi đính hôn không lâu, Tần Nhu
gặp một người nước ngoài, bất luận là gia thế bối cảnh hay dung mạo dáng người đều xuất sắc, quan trọng nhất là đối với cô rất dịu dàng, không
giống Tư Minh Dạ luôn lạnh như băng, cuối cùng Tần Nhu dứt khoát quyết
định chia tay với Tư Minh Dạ, đi theo người nước ngoài kia ra nước
ngoài.
Tư Minh Dạ một câu giữ lại cũng không có, sau một trận say rượu cũng
không đề cập đến người phụ nữ kia nữa, chỉ là càng trở nên lãnh khốc.
Trong lòng anh rất rõ, anh không thương Tần Nhu, Tần Nhu rời đi anh cũng không thương tâm, chỉ là cảm thấy rất thất vọng, không phải đối với Tần Nhu thất vọng mà là đối tính người thất vọng. Trong lòng anh từng ôm
một tia hy vọng nhưng từ lúc đó, anh liền đem một tia hy vọng kia hoàn
toàn dụi tắt. Mãi đến khi gặp được Hạ Duy Y, ánh mắt trong veo, chân
thành tha thiết quan tâm như vậy làm cho tim của anh lại nhảy liên hồi,
muốn đem cô khóa ở bên người vĩnh viễn thuộc về mình, chỉ cần đem cô
khóa ở bên người là được rồi, nhưng bất ngờ chính là, anh cư nhiên tâm
động…
Anh cũng từng nhất thời sợ hãi, sợ thật tình trả lại cuối cùng cũng
là phản bội nhưng trốn tránh không phải phong cách của anh, nếu tâm
động, anh sẽ kéo cô cùng một chỗ với mình, nếu cô dám phản bội anh, anh
liền dứt khoát hủy diệt cô, còn có… chính mình !
Hạ Duy Y phát hiện sự dịu dàng trong mắt anh, ha ha ngây ngô cười ôm
anh cọ cọ, hoàn toàn đã quên lúc nãy trong lòng toát ra sự chua xót.
Tư Minh Dạ yêu chiều vân vê khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ôm cô lên lầu, thản nhiên bỏ lại một câu,“Ném ra !” Đối với người phản bội anh luôn
luôn không lưu tình, Tần Nhu nay còn sống, đã rất may mắn !
“Tư…” Tần Nhu chịu đựng đau, đưa tay giữ chặt ống quần của anh, khóc
lóc cầu xin,“Tư… Em biết sai rồi… Van cầu anh, đừng không để ý tới em…”
Hạ Duy Y hừ lạnh một tiếng, vươn một cước liền đá tay cô ta văng ra,
chỉ nghe thấy “răng rắc…” Một tiếng, Bùi Diệc vỗ vỗ ngực, lui về phía
sau hai bước, một bộ dáng hơi sợ.
Hạ Duy Y nhìn về phía cậu nói,“Tự mình mang vào, tự mì