Polaroid
Ác Ma Chi Sủng

Ác Ma Chi Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324550

Bình chọn: 7.5.00/10/455 lượt.

oán, xoay người hướng đi lên

lầu, khóe miệng lại a thật to, trong mắt tất cả đều là giảo hoạt.

Đem sữa đặt ở trước mặt Tư Minh Dạ,“Dạ, uống sữa !”

Tư Minh Dạ bớt thời gian nhìn cô một cái, ngửa đầu, Hạ Duy Y hiểu ý

hôn lên bạc môi của anh, Tư Minh Dạ cười cười, đem cô kéo vào trong

lòng, sau khi hôn cô một lúc lâu mới buông ra, bưng sữa trên bàn lên

uống một hơi cạn sạch.

Thấy anh bề bộn nhiều việc, Hạ Duy Y lấy ly không,“Em đi tìm King.”

“Uhm.” Tư Minh Dạ lên tiếng, lại hôn lên môi cô một cái,“Anh sắp xong rồi.”

Hạ Duy Y gật gật đầu,“Em đi chơi một lát.”

Nam Cung Liệt nhìn Hạ Duy Y xuống lầu, lại vội vàng theo,“Chị dâu nhỏ, chị nhất định phải dạy tôi thuật bắn súng… Chị dâu nhỏ…”

Hạ Duy Y chun mũi, kéo tóc nghĩ nghĩ, sau đó cười đến ngọt ngào,

trong mắt còn mang theo một tia chờ đợi,“Tôi muốn đi tìm King, nếu không cậu cùng King đánh một trận, nếu cậu thắng tôi sẽ dạy cậu !”

King ? Nam Cung Liệt khóe miệng run run, tuy rằng King hung mãnh dị

thường nhưng cậu đường đường đầu lĩnh sát thủ chẳng lẽ còn sợ nó sao ?

Nghĩ gật gật đầu,“Được !”

Hoa viên, Hạ Duy Y ngồi xổm một bên, một tay chống cằm, nhìn Nam Cung Liệt cùng King ngươi tới ta đi, thỉnh thoảng lại kêu lên,“King, cố lên

!” Trong lòng nghĩ, quả nhiên so với xem tivi phấn khích hơn.

Nam Cung Liệt không hổ là đầu lĩnh sát thủ, King tuy rằng hung mãnh

nhưng Tư Minh Dạ vẫn chưa huấn luyện nó, cho nên cuối cùng tự nhiên là

Nam Cung Liệt thắng.

Nhìn King bị áp chế, Hạ Duy Y bất mãn chu miệng nói,“Nam Cung Liệt,

anh làm King bị dơ.” Lông tuyết trắng trên người King trải qua một trận

đánh, quả thực nhiễm chút bụi.

Nam Cung Liệt rõ ràng không muốn thảo luận vấn đề này, ánh mắt phát

sáng nhìn Hạ Duy Y,“Chị dâu nhỏ, tôi thắng, có thể dạy ta đi ?”

“Được rồi !” Cô vẫn là nói giữ lời, đã xem biểu diễn vậy dạy cậu một chút cũng không sao.

Hết chương 23.

Edit : Phương Thiên Vũ

Sân bắn, Hạ Duy Y trên mặt lại tỏa ra sự lãnh lẽo, chỉ vào bia bắn xa xa, không chút cảm tình nói,“Khi nào bắn trúng điểm giữa thì lúc đó ăn

cơm !”

“Cái gì ?” Nam Cung Liệt há hốc mồm, xa như vậy ? Tuy rằng kĩ thuật

bắn của cậu xem như rất tốt nhưng khoảng cách xa như vậy, muốn cậu dùng

mắt thường nhắm, làm sao có thể bắn trúng ?

Hạ Duy Y lạnh lùng nhìn cậu một cái, đối với dong dài của cậu rất không vui, dứt khoát đá một cước,“Bắt đầu !”

Nam Cung Liệt thét lớn một tiếng, trên trán thoáng chốc toát ra mồ

hôi lạnh, đáng chết ! Chân của cậu sẽ không bị gãy đi ? Này cũng làm cho cậu ý thức được Hạ Duy Y rất nghiêm túc, không có tâm trạng cười giỡn,

cô nói không bắn trúng không cho phép ăn cơm thì thật sự sẽ không cho

cậu cơm ăn, điều này làm cho cậu có cảm giác trở lại huấn luyện lúc

trước.

Chịu đựng đau đớn trên đùi, nhắm bắn,“Bang” Hạ Duy Y híp mắt, lạnh lạnh nói,“Vừa sát qua biên !”

Nam Cung Liệt kinh ngạc nhìn cô một cái, khoảng cách xa như vậy cô cư nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy ?

“Tiếp tục !” Sau đó đột nhiên nhớ tới đã đồng ý với Tư Minh Dạ chỉ

chơi một lát, vì thế rất không có trách nhiệm mà đi ra sân bắn.

Trong phòng khách, Tư Minh Dạ vẻ mặt âm trầm, Lãnh Nguyệt Tâm cúi đầu không nói, này vốn là thất trách của cô, anh trừng phạt cô như thế nào

cũng là đương nhiên nhưng vì sao cô lại cảm thấy trong lòng đau khổ, còn có… Không cam lòng.

“Dạ…” Thanh âm mềm mại ngọt ngào vang lên, Tư Minh Dạ quay đầu thấy Hạ Duy Y, sắc mặt thoáng chốc dịu dàng,“Lại đây…”

Hạ Duy Y thấy không khí có chút không ổn, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh,“Dạ, làm sao vậy ?”

Tư Minh Dạ một tay kéo cô vào trong lòng, hừ lạnh một tiếng, nhéo nhéo mặt của cô,“Đi nơi nào ? Không biết anh sẽ lo lắng sao ?”

Biết được nguyên nhân anh tức giận, Hạ Duy Y ôm lấy cổ anh, nịnh hót

cười cười,“Dạ… Em không phải cố ý… Cam đoan không có lần sau !”

Tư Minh Dạ hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, quay đầu nhìn về phía Lãnh

Nguyệt Tâm, sắc mặt lạnh như băng như cũ, phải nói ngoại trừ đối mặt Hạ

Duy Y, vẻ mặt của anh đều lạnh lùng,“Tuy rằng nơi này phòng vệ nghiêm

mật, không có nguy hiểm gì nhưng tôi hy vọng cô chớ quên chức trách của

cô, tôi không nuôi người vô dụng !”

“Vâng !” Lãnh Nguyệt Tâm nắm chặt hai đấm, móng tay đâm vào lòng bàn

tay, cô lại chỉ cảm thấy ngực đau đớn từng đợt co rút, cô là làm sao vậy ? Cô cảm thấy mình không còn là mình, điều này làm cho cô cảm thấy bất

an.

“Đi xuống !”

Lãnh Nguyệt Tâm mơ màng rời đi, lại không biết vì sao cuối cùng nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn một cái.

Tư Minh Dạ dựa vào trán Hạ Duy Y, dịu dàng hỏi,“Đi đâu vậy ?”

Vẻ mặt ôn nhu kia làm cho Lãnh Nguyệt Tâm cảm thấy có chút ngứa mắt,

hận không thể đập vỡ hình ảnh kia, vì sao người phụ nữ ngốc nghếch kia

có thể làm cho anh đối xử dịu dàng như vậy ? Cô thật ghen tị.

Ghen tị ?! Mở to mắt, hóa ra cô đang ghen tị ! Ánh mắt phức tạp nhìn

Tư Minh Dạ, từ khi nào thì bắt đầu, cô hy vọng anh có thể đối với cô dịu dàng một chút, nhìn anh cùng người phụ nữ kia thân thiết liền cảm thấy

không thoải mái, hóa ra… Cô động lòng.

Lãnh Nguyệt Tâm lòng mê man, sát thủ không nên có cảm tình