
không ngốc như trước, chỉ sợ ngay cả mất trí nhớ
cũng đều là giả !
Lục Mạn Nhã coi thường nhìn Kiều Bối Nhi. Con gái riêng chính là con
gái riêng, không được dạy bảo. Không thể ngờ sau lưng chồng lại thông
đồng cùng người đàn ông khác ở một chỗ, ngay cả con cũng đã có, nhưng
như vậy Lạc hẳn sẽ hết hy vọng chứ ?
Kiều Tịch Nhan cũng là vui sướng khi người gặp họa nhìn Kiều Bối Nhi. Thân là phu nhân Vũ Văn lại có con của người đàn ông khác, Vũ Văn Lạc
làm sao còn có thể muốn cô ta ? Hơn nữa bây giờ các nhân vật nổi tiếng
trong giới kinh doanh đều ở đây, đều biết Kiều Bối Nhi là dạng người gì, về sau khẳng định cũng sẽ không ai lấy cô ta, chỉ sợ Kiều Bối Nhi cũng
chỉ có số làm người tình ! Cô đương nhiên không cho rằng Tư Minh Dạ sẽ
lấy Kiều Bối Nhi vì cô cho rằng Tư Minh Dạ cũng chỉ là chơi đùa thôi. Tư Minh Dạ là thân phận gì, làm sao có thể lấy một đứa con gái riêng chứ ?
Mọi người cũng nhỏ giọng nghị luận. Tuy Tư Minh Dạ nói anh và Kiều
Bối Nhi đã là hợp pháp vợ chồng nhưng bọn họ vẫn có chút không tin. Tổng tài Tuyệt Thế làm sao có thể đi lấy một đứa con gái riêng đã từng cưới
hỏi chứ, đó là chuyện rất mất mặt. Hơn nữa hiện tại sắc mặt của anh ta
khó coi như vậy, cũng không biết đứa nhỏ trong bụng Kiều Bối Nhi có phải của anh ta hay không.
“Phá đi !”
Tư Minh Dạ đột nhiên lạnh lùng phun ra hai chữ, đại sảnh lại yên tĩnh không tiếng động. Chẳng lẽ đứa nhỏ này thực sự không phải của anh ta ?
Hay là anh ta cảm thấy Kiều Bối Nhi không xứng đáng đẻ con cho anh ta ?
Kiều Tịch Nhan càng thêm vui sướng khi người gặp họa. Vẻ mặt những
người khác đa phần là hoàn toàn xem kịch vui, có chút mang ánh mắt thông cảm. Đương nhiên cũng không thiếu những người vui sướng khi người gặp
họa như Kiều Tịch Nhan. Lúc nãy nhìn Tư Minh Dạ và Vũ Văn Lạc tranh Kiều Bối Nhi nên có không ít cô gái ghen tị, bây giờ nhìn cô rơi vào kết cục này, trong lòng đương nhiên rất vui.
Vũ Văn Lạc mặt bình tĩnh đứng ở một bên không nói lời nào. Đứa nhỏ
trong bụng Kiều Bối Nhi không phải của anh, anh đương nhiên sẽ không hy
vọng đứa nhỏ kia ra đời.
Lam Tư sửng sốt một chút, nhìn sắc mặt Tư Minh Dạ khó coi có chút
không hiểu. Mà Phạm Bảo Nhi trực tiếp phát hỏa, cũng không quản Tư Minh
Dạ có phải người đứng đầu hay không, có phải rất khủng bố hay không mà
trực tiếp quát, “Tư Minh Dạ, anh không phải là người a ? Hổ dữ không ăn
thịt con có biết không ? Ngô… Ngô…”
Lam Tư vội vàng lấy tay che miệng của cô lại, anh biết lão đại làm như vậy nhất định có nguyên nhân của anh. [Vũ: nguyên nhân '>
Mọi người đều đang chờ xem Kiều Bối Nhi đau lòng rên rỉ nhưng lại
thấy sắc mặt cô một chút thay đổi cũng không có, chỉ là nhíu mày, đưa
tay sờ mặt Tư Minh Dạ, trong mắt có chút nghi hoặc, “Dạ ?”
Cánh tay Tư Minh Dạ nắm rất chặt, nhìn cô không nói lời nào. Kiều Bối Nhi nhíu mày càng chặt, “Vì sao ?”
Tư Minh Dạ cúi đầu vùi vào sau gáy của cô, nhẹ giọng nói, “Mang thai rất vất vả, hơn nữa…”
Cảm giác được Tư Minh Dạ ôm cô càng chặt, Kiều Bối Nhi hiểu anh không những đau lòng thay cô mà hơn nữa mới là quan trọng nhất, “Hơn nữa cái
gì ?”
Tư Minh Dạ ngửi mùi hương trên người cô, thấp giọng nói,“Nếu khó sinh thì làm sao bây giờ ?” Cô không thể có việc gì. Nếu muốn cô mạo hiểm
sinh đứa nhỏ thì anh tình nguyện không cần đứa nhỏ. Sớm biết vậy anh nên cẩn thận một chút, không cho cô mang thai thì tốt rồi.
Kiều Bối Nhi rút trừu khóe miệng. Hắn như thế nào đã nghĩ đến khó
sinh ? Hơn nữa cũng không phải cổ đại, sao có thể dễ dàng sinh không
được mà chết như vậy ?
Những người khác cũng không nói gì, ai cũng không nghĩ đến sẽ là
nguyên nhân này. Bọn họ rất hoài nghi đầu Tư Minh Dạ cấu tạo có phải
không giống với người bình thường hay không, nào có người biết sắp làm
ba chuyện đầu tiên nghĩ lại là có thể khó sinh không chứ ?
Phạm Bảo Nhi cũng choáng váng, cô vừa mới cảm thấy Tư Minh Dạ lòng
lang dạ sói, đang nghĩ tới nên giáo huấn anh một phen như thế nào, kết
quả, bây giờ là tình hình gì đây ?
Kiều Bối Nhi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn Lam Tư, “Lam Tư, dạy bảo cho tốt một chút !”
Lam Tư rất là bất đắc dĩ, anh nào dám dạy bảo lão đại a ? “Lão đại,
tôi cam đoan chị dâu nhỏ không có việc gì !” Lão đại không phải là không tin y thuật của anh chứ ? Ai…… Hẳn là rất để ý tiểu tẩu tử mới đúng!
Trải qua nhiều lần cam đoan của Lam Tư lại thêm cái trừng mắt của
Kiều Bối Nhi, vận mệnh nhỏ trong bụng Kiều Bối Nhi cuối cùng cũng tránh
được cái chết trên tay ba mình. Vũ Văn Lạc nhìn bốn người rời đi nhưng
không có nói gì, sắc mặt vẫn khó coi như trước.
Trên xe, Kiều Bối Nhi đưa tay vòng ôm cổ Tư Minh Dạ, hôn lên mày đang nhíu chặt của anh, “Dạ, em không có việc gì.” Nhưng mang thai sao khiến cho cô giống như bị bệnh nan y gì như vậy ?
Tư Minh Dạ ôm cô, thở dài một tiếng, căn dặn Lam Tư đang lái xe, “Lam Tư, sau này cậu về biệt thự ở đi !”
Lam Tư không nói gì. Xem ra trước khi chị dâu nhỏ sinh đứa nhỏ ra thì anh đừng nghĩ rời khỏi biệt thự nửa bước.
*****
Vũ Văn Lạc lẳng lặng ngồi ở thư phòng, cũng không bật đèn mà để cho
mình đắm chìm t