
hông phải lần đầu anh nhìn thấy, dường như cũng là học
sinh học viện Già Đế ? Nhưng Mạc Mạc nói giữa bọn họ không có gì, anh
cũng tin giữa bọn họ không có gì. Nhìn hai người lưu luyến chia tay,
nhìn tên con trai kia hôn trên trán Mạc Mạc, Bùi Diệc mặt không chút
thay đổi, có lẽ anh vốn không nên đi trêu chọc cô. Anh là người sống
trong bóng tối, trên người của anh lại dính đầy máu, Mạc Mạc là cô gái
không thể chịu đựng được.
Đang muốn rời đi lại thấy một người cả người tràn ngập hơi thở lạnh
như băng, sắc mặt tái nhợt hướng về bên này. Bùi Diệc nhíu mày, Lãnh
Nguyệt Tâm ? Tuy rằng Lãnh Nguyệt Tâm nhìn qua không có khác thường gì
nhiều nhưng anh lại nhìn ra cô ta bị thương.
Tuy Tư Minh Dạ không có hạ lệnh nhưng Nam Cung Liệt theo anh lâu như
vậy, có một số việc không cần anh hạ lệnh. Tư Minh Dạ cùng Kiều Bối Nhi
vừa đi cậu liền gọi điện nói, bảo người bắt Lãnh Nguyệt Tâm lại.
Nhưng Lãnh Nguyệt Tâm cũng không phải đơn giản, lúc trước chọn cô làm bảo vệ của Kiều Bối Nhi đó là vì cô xuất sắc, nên không may để cô ta
chạy thoát !
Lãnh Nguyệt Tâm thấy Mạc Mạc, trong mắt xẹt qua một tia ác độc, cô
rất rõ thân phận của Mạc Mạc, có cô ta liền giống như nắm trong tay con
át chủ bài. Sau khi nhìn Mạc Mạc cùng tên con trai kia không muốn rời
đi, Lãnh Nguyệt Tâm trực tiếp đi về hướng Mạc Mạc. Bùi Diệc trong lòng
rùng mình, anh cảm giác được sát khí trên người Lãnh Nguyệt Tâm.
Bùi Diệc rất nhanh mở cửa xe, tiến lên chắn trước người Mạc Mạc, Lãnh Nguyệt Tâm thấy anh sắc mặt trở nên rất khó xem, xem ra vận khí của cô
thật sự thật không tốt.
Mạc Mạc thấy người trước mặt tản ra lãnh khí thì sửng sốt, sau đó
nhìn về phía xe bên cạnh, sắc mặt đổi đổi, anh thấy,“Diệc, anh nghe em
giải thích, em cùng cậu ta không có gì !” Tuy Tề Tường thích cô nhưng cô thật sự chỉ xem cậu ta là anh trai mà thôi. Tề Tường đối với cô rất
tốt, cô không muốn mất đi anh trai này. Mạc Mạc chờ đợi nhìn bóng dáng
của Bùi Diệc, hy vọng anh có thể hiểu được tâm tình của cô.
Hết chương 74
Edit : Phương Thiên Vũ
Bùi Diệc híp mắt nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, tinh thần cảnh giác cao độ,
sao còn lo đến một màn lúc nãy, âm thanh lạnh lùng,“Đi xa một chút !”
Tuy không rõ sao Lãnh Nguyệt Tâm lại muốn đụng tới Mạc Mạc nhưng một
chút sát ý kia anh sẽ không cảm giác sai !
Mạc Mạc sắc mặt trắng nhợt, vì sao anh không thể hiểu cho cô ? Thật
sự cô cùng Tề Tường không có gì, chẳng lẽ cô không đáng để anh tin tưởng như vậy sao ? Hay anh muốn lấy cớ này để đẩy cô ra ?
Cô biết chuyện lần trước là cô làm sai, cô cũng đã rất tự trách nên
lúc xuất viện cô hỏi qua Lam Tư, tuy thái độ Lam Tư đối với cô không tốt nhưng trong lời nói anh ta vẫn có một chút thương cảm, cô đã biết cô
gái kia chưa chết !
Cô một mình ở bệnh viện đều do Tề Tường chăm sóc cô, tuy cô bị thương không phải rất nặng nhưng anh cũng chưa một lần đến gặp cô, khiến cô
rất đau lòng. Anh lâu như vậy không xuất hiện, cô có bao nhiêu khổ sở
anh biết không ? Chẳng lẽ trừng phạt như vậy còn chưa đủ, anh hoàn toàn
muốn đuổi cô ra khỏi cuộc sống của anh sao ?
Kỳ thật không phải Bùi Diệc không muốn đi gặp cô, mà mấy ngày nay tất cả đều bận rộn tìm Kiều Bối Nhi, hơn nữa tình hình Tư Minh Dạ cũng làm
cho người ta lo lắng. Quan trọng nhất là, anh không biết nên đối mặt với cô như thế nào !
Mạc Mạc một mình đau lòng, mặt khác hai người cũng đang giương súng
sẵn sàng. Nơi này tuy không phải người đến người đi nhưng cũng không
phải nơi để rút súng, nhưng Lãnh Nguyệt Tâm đã không còn đường có thể
đi, cô rất rõ rơi vào tay Tư Minh Dạ kết quả sẽ sống không bằng chết !
Tốc độ Bùi Diệc rút súng cũng không chậm hơn so với cô, họng súng đen ngòm hướng về đối phương, Lãnh Nguyệt Tâm lạnh giọng,“So với sống không bằng chết, tôi tình nguyện lựa chọn chết, có thể kéo Đường chủ chôn
cùng tôi cũng không oán !”
Bùi Diệc trong mắt tất cả đều là ngưng trọng, anh cũng không biết đã
xảy ra chuyện gì, không biết Lãnh Nguyệt Tâm đột nhiên sao lại bị ép đến cùng đường. Nếu chỉ có mình anh, anh cũng không e ngại Lãnh Nguyệt Tâm
nhưng hiện tại có Mạc Mạc ở đây, không giống !
Mạc Mạc rốt cục ý thức được cái gì, đi từ phía sau Bùi Diệc ra vừa
thấy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cũng không biết là lá gan lớn hay bị
dọa choáng váng, không thét lên chói tai.
Cũng may lúc này không có ai đi qua, nếu không đã sớm có người báo
cảnh sát. Đột nhiên không biết từ đâu chui ra một bé trai đáng yêu mười
một, mười hai tuổi, Mạc Mạc muốn kêu nó đừng lại đây nhưng lại phát
không ra tiếng. Bé trai cười đáng yêu với Mạc Mạc sau đó chạy về hướng
cô.
Bùi Diệc sau khi lướt nhanh qua bé trai, nhíu mày, ánh sáng mỏng manh lóe lên. Bùi Diệc trong lòng cả kinh, họng súng trực tiếp chuyển hướng
bé trai, không chút do dự bóp cò mà cùng lúc đó, Lãnh Nguyệt Tâm cũng
đồng thời nổ súng, viên đạn bay về phía Bùi Diệc lại nửa đường bị một
viên đạn khác bắn chệch. Vì trên súng đều trang bị ống giảm thanh nên
vẫn không gây nên sự khủng hoảng.
Bé trai bị bắn trúng giữa hai đầu mày, cách xa Mạc Mạc hai thước thì
ngã xuống, m