XtGem Forum catalog
Ác Ma Chi Danh Hình Bóng Ác Ma

Ác Ma Chi Danh Hình Bóng Ác Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323712

Bình chọn: 9.00/10/371 lượt.

xe đi trên cỏ lại, lễ phép chào hỏi Hạ Vũ Thiên, “Ngài Hạ đến chơi bóng ạ?”

Hạ Vũ Thiên gật. “Tôn lão gia cũng đến đây?”

“Dạ.” Nhân viên đáp. “Ngài Tôn ở ngay đằng trước.” nói xong thì quành xe lại.

“Vậy cùng đến chào hỏi ông ta một câu nào.” Hạ Vũ Thiên và Lâm Viễn ngồi trên xe hướng về phía xa xa. Lâm Viễn ngắm nghía thảm cỏ, lòng không khỏi cảm thán – cỏ êm thế dùng để đánh golf thật lãng phí, chỗ này mà đá bóng thì phải biết.

Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn ngây người đắm đuối nhìn bãi cỏ liền hỏi, “Sao thế?”

Lâm Viễn nhún nhún vai. “Đánh golf chán bỏ xừ, bóng đá vui hơn.”

Hạ Vũ Thiên hơi cau mày. “Thế này vậy, bàn công chuyện với ăn trưa xong, chiều tôi rảnh.”

“Hả?” Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên. “Rồi sao?”

“Có thể sắp xếp cho cậu được.” Hạ Vụ Thiên lại gần Lâm Viễn cười. “Có muốn đi với tôi không?”

Lâm Viễn cau mày. “Đi? Đi đâu?”

“Ừm…” Hạ Vũ Thiên nghĩ nghĩ. “Đi đá bóng. Không phải cậu muốn đi đá bóng sao, tôi cũng lâu rồi chưa vận động.”

Lâm Viễn hoảng sợ ngó Hạ Vũ Thiên, sau hồi lâu mới bật lên thành tiếng, “Anh nói đi đá bóng… là bóng đá á? Anh và tôi?”

Hạ Vũ Thiên tỏ vẻ hơi bực. “Ngoài bóng đá ra còn có môn nào đá được bóng nữa?”

“Anh thì chưa chắc. Xã hội đen như anh, ai biết anh thích cái gì.” Lâm Viễn nhỏ giọng.

“Nói gì thế?” Hạ Vũ Thiên không hiểu.

“Đâu có.” Lâm Viễn lầu bầu. “Hai người đá thế quái nào được, anh đá cho tôi, tôi đá cho anh à? Có phải anh em nhà cá heo ở công viên hải dương học đâu.”

“Cái gì?” Hạ Vũ Thiên trừng mắt với Lâm Viễn. “Có đi không?”

“Ha ha ha, bàn sau bàn sau.” Lâm Viễn đánh trống lảng vội quay mặt đi. Hướng mắt về đằng xa, chợt thấy một bóng người nhìn quen mắt ghê ha…

Hai hàng lông mày vô thức nhíu lại.

Hạ Vũ Thiên trông vẻ mặt Lâm Viễn, bình tĩnh nói, “Tôi đã sớm muốn nói cho cậu, nhưng sợ cậu không nghe.”

Lâm Viễn cắn chặt răng, cúi đầu im lặng.

Cách đó không xe trên thảm cỏ, có vài người đang đứng, đám người đằng sau hiển nhiên là thuộc hạ ăn mặc như mấy Men in Black, đứng đầu là hai người một già một trẻ. Người già hơn khoảng sáu, bảy mươi tuổi, dáng hơi hơi mập, Lâm Viễn nhìn không rõ, dù sao trong mắt anh, mặt mấy ông lão đều na ná nhau cả. Nhưng cậu thanh niên kia, đích xác là người đã chơi bóng cùng anh – Tôn Lâm.

Lâm Viễn nhăn nhó, Tôn Lâm mặc một bộ đồ thể thao màu xanh nhạt, cầm gậy đánh golf trên tay, thoạt nhìn như một cậu ấm quý phái, hoàn toàn khác hẳn cậu nhóc cuồng nhiệt khi chơi bóng rổ. Trong đầu như có tiếng ong ong, chợt nhớ lại hoàn cảnh gặp Tôn Lâm, cũng thật trùng hợp… Cậu ta tiếp cận anh là có mục đích từ trước ư? Họ Tôn sao? Phải chăng vì mối làm ăn liên quan đến Hạ gia nên cậu ta mới kết bạn với anh? Trong chốc lát, Lâm Viễn có cảm giác như mình bị lừa gạt, lòng chùng xuống.

Vẻ mặt Lâm Viễn cực khó coi, anh lặng thinh. Hạ Vũ Thiên cười phớ lớ kéo anh đến chỗ Tôn Lâm.

“Tôn lão gia, tình cờ thật.”

Lâm Viễn té ngửa… Tình cờ thật? Thế nghĩa là Hạ Vũ Thiên vốn không có hẹn trước với ông ta mà tự vác xác đi?

Lâm Viễn ngước lên thấy Tôn lão gia cũng hơi bất ngờ, rồi lập tức cười vang, bắt tay Hạ Vũ Thiên. “Tiểu Hạ, cũng đến chơi?”

Hạ Vũ Thiên lịch sự gật đầu, làm bộ quan tâm hỏi han sức khoẻ của ông ta.

Lâm Viễn đứng gần đó, đối diện với Tôn Lâm. Tôn Lâm cũng chết trân tại chỗ, xấu hổ luống cuống, hình như muốn nói gì đó với Lâm Viễn, lại có chút bối rối.

“Tiểu Lâm, lại đây.” Tôn lão gia vẫy tay gọi Tôn Lâm đến bên, giới thiệu với Hạ Vũ Thiên, “Cháu của ta, vừa mới đi du học về.” rồi lại giới thiệu Hạ Vũ Thiên với Tôn Lâm, “Tiểu Lâm, đây là anh Hạ, nhớ học tập anh ấy chuyện làm ăn, đừng suốt ngày chỉ biết lông bông chơi đùa.”

“Dạ.” Tôn Lâm gật, mắt lại đưa sang chỗ Lâm Viễn.

“Ô?” Tôn Vĩnh Nghiệp thấy Lâm Viễn, cười hỏi Hạ Vũ Thiên, “Người mới à? Dáng dấp không tệ nha.”

Tôn Lâm hơi chau mày, sắc mặt Lâm Viễn cũng không tốt. Hạ Vũ Thiên ôm lấy Lâm Viễn, nói với Tôn Vĩnh Nghiệp, “Ngài cứ đùa, đây là bác sĩ riêng của Hạ gia, cậu ấy tên Lâm Viễn, khách quý ở Hạ gia đó.”

“À…” ông ta gật đầu. “Nghe nói, trước khi lão gia mất có một bác sĩ đã phụ trách, sau di chúc cũng nhờ đến người này, chắc không phải là…”

“Chính xác.” Hạ Vũ Thiên tươi cười. “Vị này là Tôn lão gia, đã gặp qua chưa?”

Lâm Viễn lắc đầu cười lấy lệ.

“Có bác sĩ bên người thật tiện nha.” Tôn Vĩnh Nghiệp nói. “Trận trước kẻ già này suýt nữa mất mạng. Ai, già nên vô dụng, các cậu đừng ỷ mình trẻ tuổi mà làm bừa nhé, năm mươi năm trước ngày nào ta cũng mất ngủ, không phải đánh đấm thì cũng là với phụ nữ… Ha ha ha, ai mà ngờ lại có ngày chân đứng cũng không vững thế này.”

Lâm Viễn quan sát Tôn Vĩnh Nghiệp, ông ta sắc mặt hồng hào hơn người bình thường một chút, khi di chuyển hơi thở không đều, xem ra thể trạng quả thực không tốt.

“Thế nào hả Tiểu Hạ?” Tôn Vĩnh Nghiệp vỗ vỗ Hạ Vũ Thiên. “Miếng đất đó còn có ý đúng không?”

“Tất nhiên.” Hạ Vũ Thiên cười đáp. “Nếu hôm nay đã tình cờ gặp chi bằng tiện thể bàn bạc luôn đi ạ.”

“Tốt, hay là thế này đi, cậu còn trẻ như vậy, chịu khó đi theo giúp ta vận động rồi từ từ nói chuyện.” ông ta cầm gậy, rủ Hạ Vũ Thiên đi đánh.

Hạ