XtGem Forum catalog
Ác Ma Chi Danh Hình Bóng Ác Ma

Ác Ma Chi Danh Hình Bóng Ác Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323580

Bình chọn: 7.5.00/10/358 lượt.



“Phụt…” mọi người nhịn không được cười rộ lên, có một cậu nhóc còn hỏi, “Thuốc thụt là gì ạ?”

“Đi thôi!”

Triệu Nhân mặt tái mét, Triệu Nghị đứng cạnh kéo cậu ta chạy ra khỏi đại sảnh, đóng cửa lại, xuống bằng thang máy, chạy ra xe phóng thẳng về nhà.

“Phù…” mãi đến khi xe đi được một quãng, Triệu Nghị mới thở hắt ra. “May mà có thằng nhóc kia, không thì chúng ta đã thành cái sàng rồi.”

Triệu Nhân tuy giận Lâm Viễn ăn nói bậy bạ nhưng cũng hiểu nếu vừa rồi không có anh ta, có lẽ bản thân sẽ xong đời. Triệu Nhân đăm chiêu hỏi, “Anh ta không phải là người của Hạ Vũ Thiên hả? Vì sao lại giúp chúng ta?”

Triệu Nghị lắc đầu nói, “Dù thế nào thì lần này cậu đã khiến Hạ Vũ Thiên nghi ngờ, thời gian tới phải biết giữ mình một chút.”

Triệu Nhân gật đầu. “Em biết rồi.”

Triệu Nhân, Triệu Nghị đã chuồn trước, Lâm Viễn nhẹ cả người, vừa quay đầu liền bắt gặp không ít người nhìn mình cười trộm. Lâm Viễn chớp mắt lia lịa, tức thì ý thức được mình đã làm Hạ Vũ Thiên mất mặt, ngẩng lên, quả nhiên Hạ Vũ Thiên vừa nói mấy câu cuối xong thì xuống dưới hung hăng trừng mắt với anh.

Lâm Viễn lạnh cả gáy – chết chắc rồi.

Sau khi Hạ Vũ Thiên xuống thì buổi đấu giá mới bắt đầu, MC chủ trì buổi đấu giá, những người mua sẽ giơ tấm bảng bên cạnh lên.

“Lâm Viễn, anh vừa mới làm gì thế?” Hạ Vũ Khải đi tới cạnh Lâm Viễn, tọc mạch hỏi. “Hình như anh hai có vẻ mất hứng.”

“À…” Lâm Viễn cười gượng. “Tôi có nhiều lúc sẽ lỡ lời…”

Hạ Vũ Khải gật gật đầu tỏ ra thông cảm. “Tất cả những người trước của anh hai đều không dám làm ảnh muối mặt… đây là chuyện ảnh ghét nhất.”

“Thật… thật không?” Lâm Viễn nhếch miệng cười. May mà tôi không phải người yêu của anh ta, tình cờ góp vui thôi, Hạ Vũ Thiên chắc không nhỏ mọn đến mức ấy nhỉ?

Hạ Vũ Thiên ở cách đó không xa đang chuẩn bị rời đi, anh liếc nhìn Lâm Viễn. Lâm Viễn cũng dè chừng quan sát anh. Ánh mắt chạm nhau, Lâm Viễn vội ngửa cổ nghiên cứu trần nhà, làm bộ cái gì cũng chưa thấy.

Hạ Vũ Thiên đứng yên tại chỗ nheo mắt, Hạ Vũ Khải huých Lâm Viễn. “Anh hai đang nhìn anh đó.”

Ngốc hả? Cứ làm như không phát hiện ra thiên hạ sẽ đại loạn ấy! Bất đắc dĩ, Lâm Viễn phải đưa mắt về phía Hạ Vũ Thiên.

Hạ Vũ Thiên giơ tay, cụp bốn ngón lại, chỉ để lại đúng một ngón, ngoắc ngoắc… không phải đang gọi chó thì là gì!

Lâm Viễn phừng phừng lửa giận, nhưng chân vẫn di chuyển, ai kêu Hạ Vũ Thiên có súng chứ! Lâm Viễn anh từ trước đến nay quen khuất phục cường quyền rồi! Chân như có chì nhưng vẫn ung dung bước tới.

“Không phải muốn về à?” Hạ Vũ Thiên nói. “Giờ về được rồi.”

“Hơ…” Lâm Viễn vẻ mặt chân thành. “Đây là lần đầu tiên tôi tham dự một buổi đấu giá, tôi muốn ở lại xem… có vẻ thú vị. Anh đi trước, tôi có thể đi nhờ xe hay kêu taxi… Ai nha.”

Lâm Viễn chưa nói hết đã bị Hạ Vũ Thiên túm cổ kéo đi.

“Tôi tự đi được, thế này xấu hổ lắm!” Lâm Viễn chụp cánh tay Hạ Vũ Thiên, chợt nghe Hạ Vũ Thiên trầm giọng, “Còn biết xấu hổ?”

Lâm Viễn lẩm bẩm, “Ai biết là không thể kêu… có phải người ta cố ý đâu.”

Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn vào thang máy, nhấn nút.

“Đừng tưởng tôi mù… Lâm Viễn à, cậu ăn của tôi, dùng đồ của tôi mà lại đi giúp người ngoài?”

Lâm Viễn trợn tròn mắt, giả bộ ngây thơ giải thích, “Không có, tôi thề trên danh dự của Mao Chủ tịch là không có!”

Thang máy xuống tầng hầm, Hạ Vũ Thiên lôi Lâm Viễn ra.

Lâm Viễn hết cách đành để Hạ Vũ Thiên nhét vào trong xe, lòng thầm chửi, “Triệu Nhân cá mực kia, tôi đây mà có làm sao, thành ma chắc chắn đi ám cậu đầu tiên! À không… đi tính sổ với Hạ Vũ Thiên trước rồi mới đến cậu!”

Lâm Viễn thận trọng lui vào một góc trong ghế, giữ khoảng cách với Hạ Vũ Thiên, khoang xe vốn rộng rãi giờ lại có vẻ chật chội. Lâm Viễn nghĩ Hạ Vũ Thiên có tiền thì mua quách cả đoàn tàu đi, như vậy anh ta sẽ ở khoang đầu, còn anh sẽ chui tọt xuống khoang dưới cùng!

Hạ Vũ Thiên cũng không làm gì tiếp mà chỉ châm một điếu thuốc.

“Lý do?”

Lâm Viễn chớp chớp mắt. “Cậu ấy táo bón…”

Hạ Vũ Thiên ngay tức khắc nhả một đám khói vào mặt anh.

“Khụ khụ.” Lâm Viễn ho khan mấy tiếng, Hạ Vũ Thiên áp lại gần, sắc mặt âm trầm, ánh mắt đáng sợ, lạnh lẽo cất tiếng, “Lâm Viễn, chắc cậu chưa hiểu rõ tôi nên mới lớn mật như thế… Cậu có tin tôi sẽ chặt cậu thành tám khúc rồi cho Lý Cố đến làm cậu đứng lên được không?”

Lâm Viễn nuốt một ngụm nước miếng, sau một hồi mới nói, “Cái đó… anh uy hiếp đương nhiên tôi sợ… nhưng mà… tôi là bác sĩ, chuyện anh vừa nói hơi bị… phản khoa học.”

Nói chưa hết câu đã bị Hạ Vũ Thiên tóm cổ áo.

“Được rồi, được rồi!” Lâm Viễn cuống quít lùi ra sau. “Quân tử chỉ dùng miệng không dùng chân tay, cách xa tôi ra chút chút.”

Hạ Vũ Thiên chưa từng lo lắng cho ai đến thế, Lâm Viễn căn bản không biết chuyện của xã hội đen, lại ỷ vào chuyện trong một năm sẽ không bị giết nên mới to gan dám nói bừa. Một ngày nào đó phải dạy dỗ cho cậu ta một trận mới được.

“Nói!” giận dữ trừng mắt.

Lâm Viễn méo miệng đem mẩu đối thoại mình lén nghe trong toilet khai ra, còn cả khi Hạ Vũ Thiên lên diễn thuyết kể tuốt tuồn tuột.

Hạ Vũ Thiên nghe xong cau mày. “Sao không nói cho tôi?”