Ác Ma Chi Danh Hình Bóng Ác Ma

Ác Ma Chi Danh Hình Bóng Ác Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323050

Bình chọn: 8.5.00/10/305 lượt.

hổi bự như thế cho anh! Cầm chắc vũ khí, Lâm Viễn đứng áp vào tường chờ đợi, cúi đầu nhìn mặt đất, y như rằng có một bóng người đang lại gần.

Lâm Viễn ngừng thở, hít một hơi thật sâu, lẩm nhẩm đếm. “Một… hai… ba…”

Mới đếm đến ba, đột nhiên cảm giác bầu không khí xung quanh trở nên bất thường, Lâm Viễn dồn sức nhảy tới. Nửa đêm nửa hôm Lâm Viễn dù đã chuẩn bị tinh thần còn thấy hoảng hốt nữa là người áo đen kia chưa kịp định thần đã bị anh doạ cho một phen, trong thoáng chốc có phần sửng sốt. Lâm Viên huơ huơ cái chổi, không hề chệch tay, quệt qua mặt mục tiêu.

Cái chổi của công viên này được dì lao công chuyên dùng để dọn phân chó nhà người ta để lại, chính là… bị dính phải thứ này đừng nói là Men in Black, ngay cả người ngoài hành tinh cũng phải té ngửa.

Người nọ nhanh trí giơ tay lên, dù chặn được cái chổi nhưng rác rưởi với bụi bẩn trên đó vẩy hết vào mặt anh ta. Người mặc áo đen chau mày, Lâm Viên nhấc chân đạp vào đùi đối phương làm anh ta thối lui vài bước rồi vùng chạy, vì đã quen đường nên chớp cái anh đã lủi vào khu dân cư rồi quẹo vào mấy ngõ nhỏ vắng tanh.

Thật lòng, Lâm Viễn định đạp vào chỗ ấy ấy của người kia, rồi lại thôi, làm người cũng nên tích chút phúc đức! Nhưng trong nháy mắt anh vẫn tia rõ anh ta, miệng ngậm thuốc lá, cơ thể cường tráng… đẹp trai kinh dị, chiếc mũi thanh tú…

“Đại thiếu gia.” mấy người mặc đồ đen từ trên lầu chạy xuống bên cạnh người kia, cầm ảnh trên tay. “Người không có, chỉ thấy ảnh trên thẻ công tác.”

Phủi phủi bụi trên vai, người nọ ngó tấm ảnh nhận được từ tay thuộc hạ, Lâm Viễn vừa tốt nghiệp đại học được hai năm, năm nay mới hai mươi lăm tuổi, thoạt trông vẫn còn có vẻ thư sinh. Anh chàng trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, trông lấc ca lấc cấc trên ảnh chính là thằng ranh ban nãy mặc áo khoác màu trắng ôm chổi đánh người.

“Phì.” người nọ cười nhạo một tiếng, nhét ảnh vào túi, nói, “Trước nhất đừng để lộ.”

“Dạ.” đám thuộc hạ gật đầu, vào trong xe rồi rời khỏi đó.

Lâm Viễn hoang mang chạy được một đoạn xa mới ngồi xuống thở hổn hển, bụng bảo dạ rằng mình gặp phiền phức rồi, cả đời này chưa đụng phải chuyện nghiêm trọng đến vậy. Anh sờ sờ túi tiền, may mà mang theo ví, bên trong có chứng minh thư với thẻ tín dụng, trong nhà chỉ còn mấy đồ điện gia dụng với cái notebook… Quên đi, giờ mà trở về rất nguy hiểm, giữ lấy cái mạng nhỏ trước đã. Lại lần mò khắp người xem có gì không, Lâm Viễn sờ phải vật gì đó, là một tấm danh thiếp.

“Ồ.” Lâm Viễn xoa xoa cằm nghĩ ngợi rồi gật gù. “Được rồi, phải tìm chỗ cho qua cơn giông bão này đã!”

Anh đứng lên, vỗ tạch mông tìm một quán cafe internet, mua một cái bánh ở hàng ăn đêm rồi đi vào quán chơi điện tử thâu đêm, cho người ngoài hành tinh đánh Men in Black, chém trăm phát trăm trúng!

Sáng sớm hôm sau, Lâm Viễn mua sáu cái bánh bao chiên, vội vàng ra bến xe, chọn chuyến sớm nhất đi Thượng Hải. Ăn xong bánh bao, mắt anh ríu lại, liền dựa vào ghế rồi mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Xe chạy vùn vụt trong ba giờ, cuối cùng cũng đến thành phố Thượng Hải sầm uất. Lâm Viễn bị đánh thức, anh xuống xe vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt, sửa sang qua loa đầu tóc, hai tay xỏ túi thong dong đi đến trạm xe, mua một cái bản đồ, hỏi rõ vị trí số 174 phố Hoa Viên, hết đi tàu điện ngầm lại sang xe buýt, rốt cuộc cũng đến trước cửa bệnh viện.

Hiện giờ khoảng mười giờ, trước cửa bệnh viện treo một tấm bảng “đang làm việc”.

Lâm Viễn trầm trồ một hồi trước tấm bảng bóng loáng, không hổ là bệnh viện tư ở nơi đất chật người đông! Lâm Viễn đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một y tá dáng người nhỏ nhắn đang ngồi ở tiền sảnh ngẩng đầu hỏi, “Ngài đến xem bệnh?”

“A, không phải.” Lâm Viễn nói. “Tôi muốn gặp Lý Cố.”

“Bác sĩ Lý đang đi khám ở nhà một bệnh nhân,” y tá hỏi tiếp. “Ngài có hẹn trước không? Để tôi gọi điện hỏi.”

“Tôi là bác sĩ của bệnh viện ở Nam Kinh…” Lâm Viễn chưa nói hết câu, điện thoại trên bàn của y tá vang lên. Cô xin lỗi rồi tiếp điện thoại. “…Đông lắm! Anh không đến được à… Đúng rồi, có một bác sĩ ở bệnh viện của Nam Kinh đến tìm anh. Ha? Rồi, được!”

Y tá dập máy, nói với Lâm Viễn, “Bác sĩ Lâm, anh ở khoa nào?”

“Tôi ở… khoa cấp cứu, ngoại khoa…” Lâm Viễn vừa nói xong, y tá vỗ tay một cái. “Ngoại khoa sao, thật tốt quá! Trong kia đang có hai ca tai nạn giao thông, anh đi xem đi!” rồi cô đưa cho anh bộ blouse, chỉ ra đằng sau. “Phòng thay đồ ở bên trong!”

“Hơ?” Lâm Viễn còn chưa hiểu mô tê gì đã bị cô y tá đẩy vào phòng thay đồ.

Vì thế… Lâm Viễn ngơ ngơ ngẩn ngẩn mặc áo vào rồi đi xem bệnh. Nghe nói ngày trước chỗ này rảnh ghê lắm vì dù sao cũng là bệnh viện tư, đắt xắt ra miếng, bình thường đều là khám tại nhà, đôi khi mới có mấy đứa nhóc cảm mạo nhức đầu đến. Nhưng hôm nay trên đường xảy ra vài vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, mấy ca nặng đã được chuyển đến bệnh viện công, còn mấy ca bình thường thì đưa qua nơi này.

Lâm Viễn bận bịu cả ngày, giữa trưa thì ăn qua loa mấy miếng cơm hộp do y tá đưa cho, tối mịt mới có thể thở ra hơi… Anh phờ phạc nằm phịch lên mặt bàn không cục cựa nổi, y tá bưng đến cho anh một ly cà phê, vỗ v


The Soda Pop