The Soda Pop
Ác Ma Chi Danh Hình Bóng Ác Ma

Ác Ma Chi Danh Hình Bóng Ác Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323303

Bình chọn: 10.00/10/330 lượt.

nhàng chơi đùa hai điểm trước ngực anh. “Thật chứ?”

“Này!” Lâm Viễn chưa từng bị người cùng giới sờ qua, khó chịu đáp, “Đủ rồi! Tôi không thích bị đàn ông sờ!”

Hạ Vũ Thiên khẽ chau mày. “Cậu vừa nói sẽ không phản kháng!”

“Trừ chuyện này.” Lâm Viễn giận dữ, nhấc chân định bụng đá vào chỗ hiểm của Hạ Vũ Thiên, tiếc là đang ở trên xe chật chội, tay còn bị trói, nếu đạp mà anh ta không chết thì chính anh sẽ chết chắc. Không đúng, cho dù đá chết anh ta, chốc nữa đến nơi anh cũng sẽ bị anh em của anh ta làm thịt. Hay là thế này, đầu tiên đá chết anh ta rồi nói với mấy người kia là anh ta bị thượng mã phong?

Đang tính kế, Lâm Viễn chợt thấy bên hông lành lạnh, thắt lưng đã bị tháo ra.

“Anh đừng quá đáng!” Lâm Viễn bất chấp tất cả đạp mạnh một phát, Hạ Vũ Thiên tránh được, Lâm Viễn lại nhắm vào chỗ đó của Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên né sang một bên, tóm lấy chân Lâm Viễn rồi nhân cơ hội chen vào giữa hai chân anh.

Lâm Viễn khẩn trương nhìn Hạ Vũ Thiên. “Đừng làm càn! Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục! Tôi quyết liều cái thân già này với anh!”

“Ha ha ha…” Hạ Vũ Thiên cười phá lên. “Cậu quẹt cái chổi đó vào tôi, tôi về nhà tắm rửa cả đêm mới xoá được cái mùi kia đi, cậu bồi thường tôi thế nào đây? Hả?”

Lâm Viễn cười gượng. “Không lẽ nào… chuyện đó… anh không nên vì chuyện cỏn con mà đi thù dai, tôi làm theo phản xạ thôi.”

“Phản xạ của cậu rất thú vị.” Hạ Vũ Thiên từ từ kéo quần Lâm Viễn xuống, khoá vừa kéo lộ ra quần lót màu trắng.

“Ầy, trắng.” Hạ Vũ Thiên gật gật đầu. “Đúng màu ưa thích của tôi, nhưng màu đen kích thích tôi hơn.”

Lâm Viễn nghiến răng nghĩ cách thoát thân, hiềm nỗi đầu óc trống trơn, cuối cùng bất đắc dĩ nói, “Được được, coi như tôi sợ anh rồi. Anh không làm ẩu muốn gì tôi cũng nghe.”

“Cậu nói làm ẩu là chỉ mặt nào?” Hạ Vũ Thiên tụt hẳn quần Lâm Viễn xuống.

“Ê!” Lâm Viễn cáu tiết. “Anh bệnh à, dám cởi quần của người ta! Bị chạm mạch chắc!”

Hạ Vũ Thiên cười lắc đầu. “Cậu hay thật, mới trêu chút chút mà đã nổi giận đùng đùng, nếu cứ làm tiếp không biết cậu còn la hét thế nào nữa.”

“Anh thôi đi!” Lâm Viễn thật muốn chết quách đi cho rồi, sống trên đời không biết phải bị bao nhiêu con quạ đen bay qua đầu mới mắc phải chuyện này, sắp thất thân đến nơi.

“Anh rốt cuộc muốn sao?”

Hạ Vũ Thiên dừng lại đối mặt với Lâm Viễn. “Muốn cậu nghe lời.”

“Thế nào mới là nghe lời?” Lâm Viễn nhướn mày.

Hạ Vũ Thiên cười. “Cậu giả làm người tình của tôi.”

“Hở?” Lâm Viễn ngây người. “Không phải làm di chúc à? Sao chưa gì đã thành người tình rồi?”

“Đáng yêu thật.” Hạ Vũ Thiên cúi đầu, hôn lên cái bụng láng trơn của Lâm Viễn.

“Dừng dừng!” Lâm Viễn hét lên. “Làm gì cũng được, anh dừng lại đã!”

Hạ Vũ Thiên vuốt ve eo Lâm Viễn. “Bình thường cậu tập luyện gì thế? Dáng người được lắm.”

Lâm Viễn chán ghét nhìn Hạ Vũ Thiên. “Anh cứ thử làm việc trong khoa cấp cứu, không vận động mà nhàn hạ nằm chơi thể nào cũng có ngày đi sớm!”

Hạ Vũ Thiên ngẩng lên. “Chỉ cần cậu giả làm người tình của tôi.”

“Giả kiểu gì?” Lâm Viễn bất mãn. “Tôi gà lắm, anh tìm người nào có kinh nghiệm phong phú ấy được không?”

Hạ Vũ Thiên nhếch miệng. “Đúng, chính là người như cậu!”

Bộ mặt thật của Hạ Vũ Thiên bị phơi bày khiến Lâm Viễn không thích ứng kịp, thảo nào Lý Cố gọi anh ta là đại biến thái. Người này mới cách đây mấy giờ còn có vẻ bình thường, Lâm Viễn khi ấy tại cái nhà chính gì đó, cảm thấy anh ta cũng hiểu đạo lý nhưng hiện tại có lẽ anh đã nhầm rồi… Không lẽ là bệnh đa nhân cách?

Đang nghĩ ngợi liền có cảm giác cổ bị ai đó bóp, Hạ Vũ Thiên lãnh đạm nhìn anh. “Đồng ý hay không?”

Lâm Viễn suy nghĩ rồi hỏi, “Chẳng phải anh chỉ muốn tôi làm di chúc thôi sao? Tôi không nghĩ mới liếc có một cái mà anh có hứng thú với tôi… Mục đích của anh là gì?”

Trong mắt Hạ Vũ Thiên ánh lên ý cười, anh chỉnh trang lại quần áo, ngồi vững vàng, thong dong vắt chân rồi châm thêm một điếu thuốc. “Cậu thật thông minh, lúc này chỉ có thể nói là cậu không gặp may.”

Lâm Viễn nhíu mày – không phải là không gặp may mà là bị sao quả tạ đè đầu mới đúng.

“Tôi phải làm một chuyện, cần cậu hỗ trợ. Ở với tôi, tôi bảo sắm vai gì thì phải sắm cho trọn, đầu tiên, chính là giả làm người tình của tôi.” Hạ Vũ Thiên từ tốn nói. “Ít nhất tôi đảm bảo cậu sẽ giữ được mạng, chờ xong chuyện tôi sẽ thả cậu đi, cho cậu một cuộc sống nhàn nhã, không phải lo cơm áo gạo tiền nhưng hiện tại thì cố chịu khổ một chút.”

Lâm Viễn nhìn về nơi xa xăm thầm hỏi – tôi đã trêu ai chọc ai vậy hở trời?

“Cậu phải hiểu,” sắc mặt Hạ Vũ Thiên âm trầm. “Nếu cậu không đáp ứng thì sẽ chết rất khó coi.”

Lâm Viễn thở dài. “Được rồi… tôi biết, nhưng tôi có một yêu cầu.”

Hạ Vũ Thiên nhìn anh. “Nói đi.”

“Cho dù tôi có là đối tượng để anh lợi dụng nhưng chúng ta coi như đang ở trên cùng một con thuyền đúng không?” Lâm Viễn cò kè. “Anh tôn trọng tôi một ít. Đừng có lúc nào cũng dùng bạo lực hay la hét òm tỏi, thoả thuận hợp tác không được sao?”

Hạ Vũ Thiên ngẫm một hồi rồi hỏi, “Cậu chịu bắt tay với tôi?”

Lâm Viễn nhướn nhướn mày. “Phải xem là chuyện gì đã, tôi chạy không được mà. Bắt