
rất thân nhau nên không kiêng dè nhiều, đồng thời đi chung vào nhà vệ sinh.
Thành Vân lau mặt trước gương, Quách Giai bước đến lầm bầm khoa trương.
“Chưa bao lâu mà đã thua chỏng vó!”
Thành Vân nhìn chằm chằm gương mặt mình trong gương, ngón tay dài sờ sờ chóp mũi.
Quách Giai chọc cô một cái, Thành Vân không khỏi cau mày: “Làm gì vậy?”
“Mau nghỉ đi!” – Quách Giai chen chúc với Thành Vân trước bồn rửa tay – “Hai người cứ đánh bồ như thế còn muốn cho người khác chơi nữa không?”
“Sao lại nói vậy, ai đánh bồ chứ?”
“Cậu nói xem là ai?”
Thành Vân cảm thấy da mũi mình hơi khô, cầm lấy kem dưỡng ẩm trên kệ
bôi lên: “Anh ấy đánh của anh ấy, tôi đánh của tôi. Sao lại gọi là đánh bồ?”
“Còn không phải đánh bồ à!” – Quách Giai giương mắt nhìn – “Anh ta đánh bao nhiêu con cho cô ăn rồi kia kìa!”
“Anh ấy cũng đánh cho các người ăn mà.”
Quách Giai không thèm nghe câu sau, gấp rút đuổi không cho Thành Vân chơi nữa.
“Hôm nay Lý tổng sát khí quá nặng, hoàn toàn không hề nể tình.” – Quách Giai đếm đầu ngón tay – “Mới có vài ván thôi mà tôi đã thua anh ta gần
mười nghìn rồi.”
Thành Vân nhún nhún vai: “Hôm nay anh ấy may mắn.”
“Tôi về nhà thế nào cũng bị lão Thôi nhà tôi mắng chết cho xem!”
“Chơi thôi mà, mắng cái gì. Anh ta làm giáo sư bệnh viện Hiệp Hòa mà thiếu chút tiền đó à?”
Quách Giai hứ một tiếng, nhìn chằm chằm Thành Vân nói: “Tiêu tiền không liên quan đến chuyện kiếm ra tiền ít hay nhiều, chuyện này mà cô vẫn
không hiểu sao! Có người kiếm ít nhưng chịu chi, có người kiếm nhiều
nhưng gửi chỗ này một chút, chỗ kia một chút, ôm tiền giống như muốn ấp
trứng vậy. Ông chồng tôi là người thế nào chẳng lẽ cô không biết à?”
“…”
Thành Vân từng nghe Quách Giai nhắc đến gia cảnh Thôi Lợi Văn không khá lắm. Đời cha mẹ rất nghèo, có thể nói là cả nhà dồn hết cho mình anh ta đi học. May mà anh ta cố gắng hơn mười năm, cuối cùng cũng có chút công danh. Anh ta vô cùng hiếu thảo với cha mẹ, luôn gửi một nửa tiền lương về cho gia đình.
Có điều Thôi Lợi Văn điển trai, Quách Giai
cũng thật sự thích anh ta. Nếu như đã thật sự thích thì với hoàn cảnh
gia đình Quách Giai cũng không thiếu thốn chút đỉnh tiền kia.
“Được rồi, dù sao tôi cũng chơi đủ rồi.” – Tựa như Thành Vân cố ý muốn
chọc giận Quách Giai, cười nói với cô ta – “Năm mới cảnh mới, tôi ăn
cũng kha khá rồi.”
Quách Giai trừng mắt huých cô. Sau khi trở
về Thành Vân tìm bừa một cái cớ không chơi nữa để người khác vào thay.
Cô ngồi trên ghế salon, uống nước nghỉ ngơi. Mở tivi lên xem nhưng chẳng có tiết mục gì hay. Thành Vân cầm lấy điều khiển chuyển kênh liên tục,
hình ảnh thay đổi loang loáng, hoàn toàn không vào đầu chút nào.
Cô ngẩng đầu, đám người Lý Vân Sùng vẫn đang chơi mạt chược hăng say.
Cách Lý Vân Sùng chơi mạt chược khác với Thành Vân, hoặc là nói ý tưởng
khác nhau. Kiểu khác biệt này thường khiến người ta hiểu lầm.
Cách đánh mạt chược của Thành Vân xảo quyệt và tấn công bất ngờ, căn cứ
theo tình hình bài của mình mà quyết định thắng kiểu gì, bình thường ù
bài rất nhanh. Nhưng Lý Vân Sùng thì không. Theo cách đánh của ông, nếu
như bạn là người mới biết chơi thì sẽ cảm thấy ông là một tay non, hoặc
nói đây là một người không biết chơi mạt chược. Bởi vì ông đánh bài
giống như chẳng hề tính toán. Nhưng nếu là người chơi sành sỏi thì sẽ
có cảm giác ông rất đáng sợ.
Lý Vân Sùng chưa bao giờ quan
tâm chuyện bài nhỏ, có đôi khi rõ ràng có thể rất nhanh ù, nhưng ông
lại muốn thắng theo ý mình mà tùy ý hủy đi thế bài. Cho dù không có
cơ hội làm thành được kiểu bài ông muốn đi nữa, ông cũng sẽ kiên nhẫn
không thèm ăn bài rác.
Ban đầu Thành Vân cảm thấy cách đánh
này rất ngốc, nếu như vẫn không làm được thì còn chờ làm gì. Đây không
phải sẽ thua đến cạn túi hay sao! Lúc cô nói ra ý nghĩ của mình, Lý Vân Sùng chỉ cười cười.
“Anh cá với em.” – Khi đó ông nói với Thành Vân – “Sau này em cũng sẽ đánh giống anh vậy.”
Hôm nay cô đã hiểu được ý của ông rồi. Thua thua thắng thắng, dù là sĩ
diện hay chút tiền cỏn con này, ông đều không quan tâm. Ông đã chơi
nhiều lắm rồi. Ông đánh bài là vì niềm vui, thắng theo thế bài mà mình
thích, trưng ra khí thế dù người ào ào vũ bão ta vẫn sừng sững bất
động. Thậm chí có khi người khác đánh ra ông cũng không ăn, chỉ thích tự mình bốc bài.
Thường thường tiền mà người khác cực khổ đánh cả đêm mới thắng được, nhưng cuối cùng một ván của ông cũng khiến người
ta thua sạch. Mà đáng sợ hơn chính là cách ông đánh bài như vậy lại
thành công rất nhiều lần.
Tào Khải từng nói, có đôi khi trong
chuyện đánh bài thì kỹ thuật chỉ là thứ yếu, mấu chốt là phải xem vận
số nữa. Mà phần lớn có vận may hay không đều do tâm lý của mình mà ra.
“Nếu không vì sao người ta lại phải đấu tranh cho bản thân chứ?” – Tào Khải nói – “Vượt qua được ải bản thân thì dĩ nhiên tâm lý sẽ ổn định,
mà tâm lý vừa ổn định thì may mắn cũng theo đến thôi.”
Tào Khải sùng bái Lý Vân Sùng ba trăm sáu mươi độ. Mỗi lần gặp phải chuyện gì
của Lý Vân Sùng, dù chỉ đơn giản nhưng anh ta cũng nói thành vô cùng
ph