Disneyland 1972 Love the old s
A Nam

A Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325182

Bình chọn: 9.00/10/518 lượt.

ô, thân thiết lại dịu dàng, trong ánh mắt tràn ngập sự yêu quý và thưởng thức. Lý Vân Sùng ít nói lời khen tặng phụ nữ, nhưng chút tán thưởng nhỏ nhoi trong hành động của ông thì ai cũng không bỏ sót.

Lý Vân Sùng từ từ đến gần Thành Vân, Thành Vân vẫn không nhúc nhích. Mùi đàn hương thoang thoảng cảm giác như khiến thời gian ngừng lại. Lý Vân Sùng hôn một cái lên mặt Thành Vân.

Chỉ nhẹ nhàng thôi.

“Lý Vân Sùng…”

Mí mắt cô rũ xuống chỉ vì người trước mặt đụng chạm gần gũi như vậy mà run lên như một cánh bướm lay động.

Dường như Lý Vân Sùng không nghe thấy lời cô, chóp mũi từ từ cọ cọ bên mặt cô. Thành Vân nín thở, không nói gì nữa.

Một lát sau Lý Vân Sùng từ từ thẳng người dậy, ông không nói gì, chỉ cầm tay Thành Vân đặt lên giường.

“Xuống lầu thôi.” – Thành Vân nói.

“Không nghỉ ngơi một chút nữa hả?”

Thành Vân đứng lên, rút tay ra khỏi tay Lý Vân Sùng, ngáp một cái: “Vốn cũng chẳng mệt mỏi lắm.”

“Vậy thì đi xuống thôi.”

Thành Vân đi theo sau Lý Vân Sùng xuống lầu, bên dưới đã bắt đầu chơi đến mức khí thế ngất trời. Bài mạt chược đã bày sẵn trong phòng khách, Tào Khải nhìn thấy họ trước tiên liền lớn tiếng kêu: “Đến đây, đến đây, bắt đầu nào…!”

Lý Vân Sùng quay đầu lại hỏi Thành Vân: “Em muốn chơi không? Nếu không thì ngồi nghỉ một lát. Dì Hồng nấu canh ngân nhĩ xong anh sẽ bảo dì mang đến cho em.”

Thành Vân nhoẻn môi lắc đầu: “Không cần đâu. Vòng đầu tiên trong năm mới đương nhiên em phải ra sân hái lộc rồi.”

Lời này bị Quách Giai đang ngồi một bên cắn hạt dưa nghe thấy, cô ta kêu to lên: “Cô muốn hái lộc gì hả?”

Thành Vân nhìn về phía cô ta, ánh mắt nghiêm túc nói: “Phát tài to đó!”

Người trong nhà cười ồ lên, Lý Vân Sùng cũng tươi cười ngồi vào bàn mạt chược. Tào Khải cũng đến ngồi lại nói: “Thật là tài lộc giản dị!”

“Khỉ gió, tôi cũng muốn phát tài to!” – Quách Giai kêu lên rồi bật dậy khỏi ghế salon, xắn tay áo – “Tôi chơi nữa!”

Thành Vân ngồi xuống, sờ sờ túi áo giống như muốn tìm đồ. Một hộp thuốc di chuyển trên bàn, tay Thành Vân dừng lại, cô ngẩng đầu thấy Lý Vân Sùng đang châm thuốc, rồi lại vứt bật lửa cho cô.

Thành Vân giơ tay lên cầm lấy hộp thuốc và bật lửa. Cô chưa ngủ nhưng cũng chẳng hề buồn ngủ.

Tối nay có thể thắng tiền…

Thành Vân cũng không biết ý nghĩ này từ đâu đến, cô có cảm giác một cách khó hiểu rằng hôm nay sẽ rất may mắn. Kết

quả đêm đó dự cảm trở thành sự thật. Quả thật Thành Vân thắng lớn vài

bàn. Cô cảm thấy đánh rất thuận tay, mà kiểu thuận lợi này cũng theo thứ tự. Bắt đầu là từ trong lòng: lòng thuận, tay thuận, bài cũng

thuận.

Có người thắng dĩ nhiên sẽ có người thua. Có điều bài mạt chược này chỉ đánh cho vui, mọi người vẫn chơi với khí thế sục sôi.

Lý Vân Sùng vừa đánh một quân bài cho Thành Vân ăn đã bị Tào Khải và

Quách Giai trêu chọc, trên mặt ông đầy nét cười, cũng không đính chính.

Ngoại trừ Quách Giai ra, trên bàn ai cũng hút thuốc lá. Đánh vài vòng,

gạt tàn thuốc bên cạnh bàn đã thấy khói thuốc lượn lờ, tàn thuốc chất

hơn phân nửa, dì Hồng đến mang đi đổ.

“Đợi đã!”

Thành Vân vừa hút xong một điếu thuốc, gọi dì Hồng lại, dụi thuốc lá vào gạt tàn. Cô ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt dì Hồng mỏi mệt. Bàn mạt chược

đang xào bài, Thành Vân nói với dì Hồng trong tiếng xào bài soàn soạt.

“Muộn quá rồi dì đi ngủ trước đi!”

“Không cần, không sao đâu.”

Thành Vân kêu Lý Vân Sùng: “Bảo dì Hồng nghỉ ngơi đi!”

Lý Vân Sùng gật đầu nói: “Ừ, trễ quá rồi dì đi ngủ trước đi. Chỗ bọn cháu dì không phải lo.”

Dì Hồng thấy Lý Vân Sùng cũng đồng ý bèn nói: “Vậy tôi đi ngủ trước, nếu có việc gì cứ đánh thức tôi dậy.”

Hai giờ sáng, bàn bài đã đánh đến mức gay cấn. Số tiền đặt không nhỏ, cộng thêm ván bị cháy bài trước đó nên ván này đánh rất lâu. Tất cả mọi người đều cẩn thận tính toán bài trong tay.

Chỉ có mình Lý Vân Sùng thảnh thơi ngồi dựa vào ghế, đánh theo cách của mình với nhịp điệu ổn định.

Tào Khải như nói đùa nhắc nhở ông: “Lý tổng, chị Thành sắp ù rồi đó!”

Quách Giai chống cằm: “Đừng nói là lại đánh cho ù nữa nha!”

Lý Vân Sùng cười rất điềm nhiên: “Tôi đánh cô ấy chịu ăn mới được chứ.”

Quách Giai và Tào Khải cùng hỏi ý là sao nhưng Lý Vân Sùng không trả

lời. Thành Vân vẫn nhìn bài chằm chằm, coi như không nghe thấy. Thật ra

thì mới vừa rồi Lý Vân Sùng đã đánh cho cô, nhưng Thành Vân chẳng hề ù.

Cô biết không phải Lý Vân Sùng cố ý đánh cho cô ăn, ông chỉ đánh theo

phong cách thông thường của mình thôi. Lại qua một vòng, ván bài đã đến

cuối.

Quách Giai xua xua tay: “Được rồi, chia bài đi, lại cháy bài nữa.”

Mỗi người rút một quân bài, Lý Vân Sùng chẳng hề nhìn đến, ngón tay khẽ sờ bài rồi lập tức lật ra.

Quách Giai khẽ run lên.

Tào Khải thở dài một hơi: “Mò đáy biển à?”

Rút hết một vòng, ai cũng không ù nên phải đánh lại ván mới.

Tào Khải không nhịn được lắc đầu: “Tết đến chung tiền, thoải mái đi!”

Quách Giai ở bên cạnh nói: “Không được, tôi phải đi vệ sinh đổi vận đây.”

Cô ngồi trên lượt Thành Vân, thừa dịp mọi người đang sắp bài tranh thủ đi vệ sinh. Thành Vân cũng muốn rửa mặt nên đi theo. Hai người