
con
người có tính chu kỳ và lâu dài.
Chu kỳ nhịp sinh mệnh của đa số người là vào khoảng trên dưới 30
ngày, đại khái song song với chu kỳ tròn khuyết của mặt trăng. Trong một chu kỳ, người vui vẻ cởi mở, thể xác và tâm hồn khỏe mạnh, anh ta có
thể có 25-27 ngày ở trạng thái tinh thần phấn chấn, năng lực trí tuệ sôi nổi, mà chỉ có 2-3 ngày tình cảm tương đối giảm sút, năng lực trí tuệ ở trạng thái thoái trào. Còn một người khổ đau dồn nén, bi quan buồn rầu
thì ngược lại với điều đó, anh ta trong một chu kỳ nhịp sinh mệnh, có
thể có 25-27 ngày có tâm tư trầm lặng, năng lực trí tuệ ở trạng thái
thoái trào, mà chỉ có 2-3 ngày tâm tư tình cảm hơi hơi ổn định một chút
thôi.
Như vậy, sự cao thấp của thành tựu sự nghiệp của hai loại người, sự xấu tốt của số phận chẳng đã quá rõ ràng sao?
Có người đã đem so khổ đau buồn phiền như là "tên kẻ trộm" hung dữ
nhất, lớn nhất của cửa hiệu tinh thần. Bạn vốn là một người đang yên
đang lành, đang là lúc tinh lực dồi dào, tinh thần sôi nổi, lại chỉ vì
lo âu buồn phiền cái tên trộm này quanh năm suốt tháng dòm ngó bạn, "ăn
trộm" hết tinh thần của bạn, làm suy sụp linh hồn của bạn mà làm cho bạn dần dần trở nên tinh thần trống trải, hồn xiêu phách lạc.
Một người tinh thần trống trải, một người hồn xiêu phách lạc liệu còn làm nên được sự nghiệp gì chăng? Nhận thức của anh ta đối với thế giới, hiểu biết của anh ta đối với cuộc sống, nhận biết của anh ta đối với
sinh mệnh đều sẽ hiện ra là một bãi sa mạc, một mảng trắng xóa. Kết quả
xấu nhất là anh ta sẽ trở thành một xác ướp, như là một khối thịt biết
đi.
- Lo âu phiền muộn không khác gì tự sát dần dần.
- Làm sao để trị chữa cá tính âu sầu phiền muộn?
Bệnh tâm lý chưa có linh đan diệu dược gì chữa trị được, có thể các
chuyên gia bệnh tâm lý có thể chỉ cho bạn một vài cách mê hoặc, nhưng
quan trọng hơn là phải tự chữa bệnh tâm lý.
Hãy giải phóng tâm lý, tự mình giải phóng mình! Tất cả mọi điều ân
oán và thù hằn, nợ nần và nhân tình, tài sản và con cháu, khát vọng và
ham muốn không cần thiết lúc nào cũng bận tâm suy nghĩ, đôi khi phải
nhìn thông thoáng một chút.
Có ngưười xem việc đóng kín cửa trong đêm tuyết rơi đọc sách cấm là
nguồn vui của đời người, bạn không cần phải đọc sách cấm, đọc một chút
sách phiếm là được.
Người ta nói người có thể "cho" luôn luôn hạnh phúc, cho thế giới một cống hiến, cho nhân loại một tấm lòng lương thiện, bạn sẽ vui thú vô
cùng.
Hãy dời ánh mắt từ trong lồng bồ câu nhỏ của bản thân bạn nhìn ra thế giới bên ngoài, thế giới bên ngoài đang muôn màu rực rỡ. Một ông bố trẻ dẫn dắt cậu con trai nhỏ luồn lọt như con thoi giữa đám xe đang đụng
nhau đi lại như chơi; Bác Vương sau khi nghỉ hưu đã nhận giấy phép kinh
doanh lập ra công ty phục vụ vui chơi văn hóa có thưởng; người ta chú ý
tới bốn con rồng nhỏ của châu á, bảy nước lớn của phương Tây, tương lai
của Trung-Mỹ, tương lai của thế giới...
Không phải lo lắng Mặt Trời sẽ đột nhiên bị tắt, hiện nay nhân loại
đã dùng máy tham trắc Vũ trụ quan sát đến hệ tinh tú siêu sáng cách dải
Ngân Hà tới 2 tỷ năm ánh sáng. Năng lượng mà nó tỏa ra bằng 100 triệu
Mặt Trời.
* Chỉ có những ai đã từng thể nghiệm đau khổ mới hiểu được giá trị chân chính của đời người.
* Xung động sáng tạo của con người chỉ có dưới kích thích của đau khổ mới có thể tuôn ra ào ào.
Thể nghiệm đau khổ và cá tính sầu muộn buồn phiền nói ở trên là hai
thái độ nhân sinh hoàn toàn khác nhau. Như trước đã nói, cá tính sầu
muộn buồn phiền là thái độ nhân sinh tàn lụi, khép kín, và trì trệ, là
một loại nhân sinh rơi vào trong thế giới nhỏ hẹp của thói đời. Thể
nghiệm đau khổ, thể nghiệm thảm họa của thế giới và đời người sẽ là một
thái độ nhân sinh có tính va chạm tích cực, là gắng gượng cầu mong. Anh
ta vì tự giác thể nghiệm thảm họa của thế giới và đời người mà bật ra
khỏi xung động mãnh liệt của thảm họa - một xung động sáng tạo. Việc này làm cho sinh mệnh của anh ta như một ngọn lửa đốt cháy, cháy vì đau
khổ, cháy vì xung động sáng tạo, nó có thể cháy cho đến khi dầu hết đèn
tắt mới thôi.
Do hạn chế diễn đạt ngôn ngữ, rất khó dùng từ ngữ để phân biệt rõ
ràng hai tâm thái của cá tính sầu muộn buồn phiền và tự thể nghiệm đau
khổ, bạn chỉ có thể dùng ý niệm để thừa nhận khác nhau. Bởi vì hai cái
đó về bề ngoài, thậm chí biểu hiện tình cảm bề ngoài của người cũng
thường thường lẫn lộn làm một khó phân biệt. Giống như cũng là "không
làm" cả, nhưng không biết không thể làm mà không làm thì có thể là ngu
xuẩn, còn biết không thể làm mà không làm thì lại là sáng suốt. Giá như
chỉ từ hành vi bề ngoài bạn sẽ khó phân biệt được sự khôn ngu cao thấp
của hai việc đó.
Ðời người trong thế giới này, do mọi nguyên nhân chủ quan, khách quan không thể tránh khỏi, luôn luôn đi kèm với đau khổ và thảm họa. Con
người có cảm giác đau khổ và vô vị, chính là một trong những đặc trưng
con người cao hơn tất cả mọi động vật. Con người thật cao quý, thật vĩ
đại, lý tưởng và theo đuổi của con người vô cùng cao xa. Con người vừa
không thể thỏa mãn được trạng t