Teya Salat
40 Ngày Kết Hôn

40 Ngày Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328163

Bình chọn: 7.00/10/816 lượt.

ào, như đang làm nũng!

Chân Lục Diệp khựng lại, không ngờ mình nhận điện thoại mà lại có hiệu quả đến thế. Anh đặt túi xốp trong tay xuống chân Vân Thường rồi đáp “Em gọi thì anh nghe thôi.”

Logic gì thế? Nhất thời Lục Diệp làm Vân Thường hết biết nói gì, đành chuyển đề tài “Anh vừa thả cái gì xuống sàn nhà thế?”

“Vải.” Lục Diệp nói rồi khom lưng mở túi ra “Lấy ở chỗ Giản Viễn Đường, hôm nay mới chuyển bằng đường không từ Thái Lan về, tươi lắm.”

Lục Diệp quay đầu nhìn trong phòng ngủ, thò tay kéo mâm đựng trái cây trên tủ đầu giường lại, lột một trái vải đưa tới miệng Vân Thường “Nếm xem.”

Vân Thường há miệng cắn trái vải óng ánh đến chảy nước, ngọt quá, rất nhiều nước, nhiều thịt, quả nhiên là rất tươi. Cô nhả hạt trong miệng ra, đôi mắt cong cong cười với Lục Diệp “Ăn ngon lắm.”

Lục Diệp không nói chuyện, chỉ nhanh tay lẹ mắt đón lấy hạt trên tay Vân Thường, quăng cùng với vỏ vải lên cái mâm thủy tinh.

Hạt cứng va vào mâm phát ra tiếng lanh canh, Vân Thường nghiêng đầu lắng nghe “Tiếng gì vậy?”

Lục Diệp đang lột vải thì dừng lại, nghiêm túc nói xạo “Không có tiếng, anh không nghe thấy.”

Làm gì có? Vân Thường không tin anh đâu. Lỗ tai cô thính lắm, nhưng Lục Diệp không chịu nói cô cũng hết cách.

Đang nghĩ, Lục Diệp đã đưa trái vải thứ hai tới miệng cô.

“Vải ở chỗ nào?” Vân Thường nhả hạt thứ hai ra, đột ngột hỏi.

“Chỗ này.” Lục Diệp tưởng cô muốn sờ thử vải tươi, thuận tay kéo đệm ngồi trên ghế xuống đất, kéo luôn Vân Thường ngồi xuống.

Bây giờ đã cuối tháng ba, hơi nóng từ đất nửa tháng trước đã hết rồi, ngồi trên nền nhà còn hơi lạnh. Đệm ngồi là mẹ anh tự tay nhồi lông vịt vào, rất ấm.

“Anh cũng ăn.” Vân Thường mò một quả vải, lột xong cũng sờ soạng đưa tới miệng Lục Diệp, khổ nỗi cô lùn Lục Diệp lại cao, đưa ngay tới cằm người ta.

“Á! Em xin lỗi, xin lỗi!” Mặt Vân Thường đỏ bừng, xấu hổ quá, cô thiếu điều muốn chui xuống đất!

Dáng vẻ Lục Diệp bây giờ đúng là hơi buồn cười, cằm còn dính nước vải, nhớp nhớp, anh lại hồn nhiên không để ý, há miệng nuốt trái vải trên tay Vân Thường, đuôi mày khóe mắt đầy vui vẻ, rối rắm buổi sáng sớm quăng ra sau ót.

Ăn xong còn nắm tay Vân Thường không thả, cúi đầu liếm nước vải dính trên ngón tay cô “Ngọt quá.”

Cũng chả biết là nói vải ngọt hay là ngón tay Vân Thường ngọt.

Mặt Vân Thường càng đỏ, động tác này của Lục Diệp khiến cô nhớ tới lúc anh say mấy hôm trước, người bình thường nghiêm túc trở nên bám người lại phóng túng.

May mà Lục Diệp không làm thêm gì quá đáng, tiếp tục lột vải cho Vân Thường, cô cũng lột cho Lục Diệp. Hai người cứ thế giúp nhau, không tới một lát cái mâm đã đầy vỏ.

Vân Thường loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng họ đều có thể tự lột vải, vì sao còn phải đưa tới miệng đối phương? Chẳng phải dư thừa sao?

Nhưng Lục Diệp đưa vải tới miệng cô cô không từ chối được, lại không nỡ để một mình anh làm, kết quả biến thành thế này.

Bất giác hai người đã tiêu diệt hết một phần ba vải. Vân Thường cũng biết mình ăn không ít, khi Lục Diệp định lột thêm cô vội vàng cản lại.

“Đừng ăn nữa, bỏ vào tủ lạnh thôi, ăn nhiều nóng lắm.”

Lục Diệp khựng lại, liếc túi xốp, ăn nhiều lắm à? Mới bớt đi có một chút. Nhưng Vân Thường mở miệng nói không rồi, anh cũng không phản đối.

Cất túi xốp vào tủ lạnh, lặng lẽ thu dọn vỏ, lau sạch sàn nhà dính nước vải dưới sự gợi ý của Vân Thường, rửa tay, bấy giờ mới quay lại ngồi cạnh cô.

Ấm no sinh dâm dục, Lục Diệp nhìn gương mặt trắng nõn đang ửng hồng của Vân Thường cùng với đôi môi mọng nước, trong lòng như có cái vuốt đang cào cào, hận không thể lập tức đè ngửa Vân Thường ra giường.

“Lục Diệp.” Lúc này, đột nhiên Vân Thường lên tiếng: “Anh giành vải của người ta, người ta làm sao giờ?”

Môi Lục Diệp giật giật, anh muốn ăn vải còn cần phải giành à? Giản Viễn Đường kinh doanh trái cây xuất nhập khẩu, anh muốn bao nhiêu vải là có bấy nhiêu!

“Không cần giành, anh ta có nhiều lắm.”

“Vậy chúng ta có cần tặng lại cái gì không?” Vân Thường không thích thiếu nợ người khác, cho dù là bạn bè cũng thế. Có điều người này là bạn của Lục Diệp, không phải bạn cô, cô phải hỏi ý kiến Lục Diệp trước.

“Không cần.” Chẳng qua là một giỏ vải thôi. Nhưng mấy câu này của Vân Thường ngược lại gợi lên thắc mắc bị anh đè xuống.

Hôm qua tóm lại cô đi gặp ai?

“Vân Thường,” Lục Diệp sán lại bên cô “Hôm qua em đi gặp bạn hả?” Tuy giọng anh vẫn trầm thấp như thường nhưng lòng thì thắc thỏm.

Vân Thường ngẩn ra, hơi kinh ngạc vì anh đột nhiên chuyển đề tài.

Có điều tại sao anh lại nhắc tới vấn đề này? Vân Thường thông minh cỡ nào chứ, chỉ trong chốc lát là hiểu nguyên nhân sáng hôm nay Lục Diệp muốn nói lại thôi.

Chu Nhân Trạch à? Anh muốn biết điều này. Song quả thật họ không có quan hệ gì. Vân Thường rũ mắt, chỉ là bạn học chọc ghẹo chơi mà thôi, tuy lúc đó họ cũng ngầm thừa nhận nhưng đến tột cùng không có ai đi chọc thủng lớp giấy chắn đó.

Lục Diệp thấy cô nửa ngày không nói, có chút nóng nảy, lại không dám ép cô. Lần đầu tiên thiếu tá Lục thích một người, thật sự không biết đối xử với cô thế nào mới tốt, sợ nó