
là xe thức ăn nhanh di động, khi
nào đói quá sẽ nhào đến ăn tươi chúng tôi luôn..." Nói đến Lý Kỳ, Emma
cùng với những ngày nương theo ánh mặt trời xán lạn trên thảo nguyên,
Đường Mật không tự chủ được nở nụ cười, tựa như cơn gió dưới bầu trời
màu lam tươi đẹp, thoải mái mà tự do, mặc cho ai cũng không thể làm cô
dừng bước.
"Nhìn thấy nụ cười này của em, đột nhiên tôi rất ghen tỵ với người đàn ông
tên Lý Kỳ kia, còn... Emma nữa." Arthur nhìn chăm chú khuôn mặt cô rồi
cũng cười theo, trong giọng nói trầm thấp ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc khó
hiểu.
Một thứ gì đó nóng bỏng lại làm kinh động lòng người đang xuyên thấu qua
ánh mắt anh ta truyền đến, tựa như dòng điện kỳ lạ, dưới tình huống
không hề phòng bị đột ngột đánh trúng trái tim Đường Mật. Trong nháy
mắt, cô cảm thấy bối rối, không biết phải phản ứng thế nào. Cô hiểu rõ
hàm nghĩa trong ánh mắt anh ta, nhưng cô không muốn khiến quan hệ của
hai người trở nên phức tạp, anh ta và cô chung quy cũng là người của hai thế giới, giống như tuyết của Nam Cực và băng của Bắc Cực vậy, mặc dù
đều là nước trên trái đất, nhưng đã định trước mãi mãi cũng không thể
hòa cùng nhau.
Đường Mật cúi đầu xuống, tránh khỏi tầm mắt anh rồi nói: "Nếu như đội đi săn
mất đi Emma sẽ tán loạn, con trai của nó sẽ mất đi sự che chở của mẹ,
những con sư tử con ấy đều sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Emma biết rõ
điểm này, cho nên nó sẽ không tiếp nhận bất cứ thuần dưỡng nào, sẽ nghĩ
đủ mọi biện pháp để bỏ trốn, thậm chí không tiếc trả giá bằng sinh
mệnh." Cô dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói bình tĩnh lạ
thường: "Tôi sẽ không ép các anh hỗ trợ, bất quá, có lẽ anh có thể cho
tôi mượn một khẩu súng..."
"Không." Arthur nhíu đầu mày một cái, không chút do dự ngắt lời rồi nói: "Nghe
đây, tôi là người chỉ huy hành động lần này, quyết không cho phép đội
viên của tôi làm bất cứ hành động nông nổi nào, hoàn thành nhiệm vụ là
thiết yếu, nhưng bảo đảm an nguy của mọi người mới là chức trách quan
trọng nhất của tôi. Cho nên, chúng ta sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ
đồng thời cứu cả Emma ra."
Đường Mật ngây ngẩn cả người, căn bản không ngờ rằng sẽ nghe được những lời
ấy từ miệng Arthur, anh ta vẫn luôn xử sự bình tĩnh lý trí, thậm chí là
vô tình, giống như một cỗ máy lạnh lùng mà tinh vi, thế mà bây giờ anh
ta lại nói muốn cứu Emma -- một con sư tử suýt chút nữa đã đưa anh ta vào chỗ chết.
Arthur vươn tay xoa hai má Đường Mật, ngón tay quanh năm cầm súng có chút thô
ráp, nhưng khi lướt qua da cô lại mềm mại lạ thường: "Em biết không? Cấp trên của tôi từng nói với tôi trên đời này không có nhiệm vụ nào là
không thể hoàn thành, nếu có chỉ là kế hoạch không đủ tinh vi cùng đầu
óc không đủ thông minh mà thôi, cho nên em tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ. Tin tưởng tôi, đây là yêu cầu lúc ban đầu của tôi, cũng là yêu cầu duy nhất hiện nay."
"Anh...", Đường Mật cảm thấy sợ hãi, không phải sợ hãi anh ta, mà là sợ hãi chính mình. Lần đầu tiên, cô không thể khống chế được lòng mình, chỉ có thể
bất lực tùy ý anh ta xâm lấn từng chút một, sau đó chiếm cứ luôn. Có lẽ
cô có thể kháng cự anh ta, nhưng lại không có cách nào trốn tránh cảm
giác thành thực lại không hề có lý do chính đáng kia của mình. Động
lòng, cảm động? Không, bất kể là cái nào cũng không phải lúc, không thực tế. Tình cảnh nguy hiểm cộng thêm thời khắc nguy hiểm, hiện tại tuyệt
đối không phải thời cơ tốt để nói chuyện yêu đương, trong đầu anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Cô xoay mặt đi ngước nhìn bầu trời sao, cố gắng dùng động tác này để chống cự sức lực của anh.
"Đừng cảm ơn tôi, tôi cũng không phải là người tốt gì, làm như vậy chỉ vì em
mà thôi, còn về phần nguyên nhân tại sao tin rằng em hiểu rất rõ."
Arthur nhìn chằm chằm Đường Mật, ánh mắt chuyên tâm mà sắc bén, mỗi một
biến đổi nhỏ nhoi nào trên khuôn mặt cô cũng không thoát khỏi ánh mắt
anh, bao gồm cả trái tim đang đấu tranh lại rối rắm của cô cũng vậy. Anh vươn ngón tay, luồn qua mái tóc Đường Mật rồi di chuyển đến sau gáy,
tiếp đó giữ chặt, không chừa lại chút không gian nào để cô có thể cử
động, anh không cho phép cô trốn tránh, muốn cô nhìn thẳng vào hai mắt
cùng tâm hồn mình, bất kể cô có muốn hay không.
Đôi mắt Arthur cách Đường Mật bất quá chỉ vài chục millimet, nhưng vừa vặn
lại chính là chiều rộng của một cuộn phim, bị anh gần như vậy, Đường Mật cảm thấy bất cứ lời nói dối cùng che giấu nào cũng đều là phí công,
nhưng cô vẫn hiểu rõ cái mình muốn là gì, khép mí mắt hơi mỏng lại,
giống như đóng kín một cánh cổng thật dày, ngăn cách thân hình của anh ở ngoài ngàn dặm, giọng nói của cô thong thả mà rõ ràng: "Xin lỗi, tôi
không cho được cái anh muốn. Trái tim tôi chỉ rộng 35 millimet, chứa
được cả thế giới, nhưng lại chứa không được anh." Đúng vậy, trái tim cô
giống như cuộn phim nho nhỏ kia, bên trong tràn ngập nhiệt tình cùng
theo đuổi đối với chụp ảnh, thuần túy lại nồng đặc, vì vậy không thể
chứa thêm những thứ mà dưới ánh nhìn của cô nó vô cùng phức tạp - ví dụ
như tình yêu.
Arthur nhíu nhíu mà