
nên khá hơn, cũng có thể đoán ra ý nghĩa của “số lượng vừa phải” và
“một ít”, thi thoảng có một, hai món ăn có thể thấy được mùi vị của mấy
quán ăn nhỏ bên đường, nhưng người thử món càng lúc càng thờ ơ. “Ngon
không?”, “Ngon”, “Nữa không?”, “Đủ rồi”. Xuất hiện nhiều nhất chính là
một lời hỏi một lời đáp như vậy, sau đó hai người bê bát, một người lật
tạp chí, một kẻ xem ti vi.
Tới khi nửa năm trước khi chia tay, tôi không còn làm cơm nữa.
Dần dần, tôi có thể đoán ra khi nãy nấu cơm, tâm trạng “…” đó rốt cuộc bao
hàm tiềm thức như thế nào, đó là tâm trạng không dám nói ra nhưng hy
vọng có người ở phòng khách đợi ăn bữa cơm này.
Tôi nhìn đĩa mì
dần trở nên nguội lạnh trước mắt, cho dù là cơm Tây hay cơm Tàu, chỉ cần nguội đi thì đều trở nên xấu xí không ngon, màu sắc mùi vị đậm đà thơm
phức ban đầu bị phủ lên một lớp dầu bởi khí lạnh điều hòa phả ra, chỉ
nhìn cũng khiến người ta cảm thấy chán ngán.
Tôi nhìn quanh
phòng, bản thân mặt mày lem luốc, làm hai suất mì Ý, nhưng đến một suất
ngay trước mắt cũng chẳng ai khen ngợi. Trên ghế sofa chất một đống đồ,
chỉ giữ lại khoảng trống của một người. Nền nhà quá mức sạch sẽ, ngược
lại khiến cho cả căn phòng càng thêm lạnh lẽo, nhìn ra xung quanh, cả
căn phòng chỉ có điều hòa đang vận hành là có sức sống nhất.
Tuy căn phòng đầy mùi dầu mỡ, nhưng tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi vị chính
luẩn quẩn trong căn phòng, đó là mùi vị “độc thân”, giống như mùi “để
trong tủ lạnh quá lâu” mà Lí Khả nói.
Tôi đổ mì vào thùng rác, suy nghĩ bằng cái bụng rỗng rất lâu, trước mười hai giờ, tôi gửi cho Vương Tiểu Tiện một tin nhắn.
“Cùng sống đi. Tốt xấu gì cũng có thể ăn cơm chung”. Bảy giờ tối, ba công ty IT quy mô nhỏ ở gần đó tập trung nam nữ thanh
niên chưa kết hôn lại, đi thành đoàn xuất hiện ở hội trường của cuộc hẹn tám phút, mấy ông chủ cũng đều đến, hai tay vắt chéo trước ngực, đứng
bên lề hội trường, vẻ mặt cực kì thân thiện, ngắm nghía xung quanh. Lần
đầu tiên tôi thấy phúc lợi dành cho nhân viên ngớ ngẩn như vậy.
Sau khi nghe xong những câu nói gây cười của người dẫn chương trình, cuộc
hẹn tám phút chính thức bắt đầu. Tôi và Vương Tiểu Tiện đứng bên lề hội
trường, phụ trách ghi lại mã số đối tượng mà mỗi người ngưỡng mộ trong
lòng, sau đó để lại địa chỉ email, nếu người ngưỡng mộ trong lòng anh ta cũng vừa vặn có cảm tình với anh ta, vậy thì chúng tôi có thể giúp họ
trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Vừa bắt đầu, tôi không
hề có bất cứ tâm trạng nào đặc biệt, chỉ hơi hé miệng, vẻ mặt ngốc
nghếch đứng ở bên, nhưng dần dần tôi bị làn sóng âm thanh to lớn trong
không gian hội trường va đập tới mức bắt đầu trở nên hốt hoảng.
Tám phút, tám phút bình thường có thể làm gì?
Có thể gọi một cuộc điện thoại không quan trọng với cha mẹ, có thể xem
xong một tin tức vỉa hè, làm nóng một suất pizza lạnh, có thể bật đi bậi lại bài “Đợi anh quay về” ba lần, dầm mưa tám phút cũng ít có khả năng
bị cảm phát sốt, nhưng xác suất ngất khi phơi nắng dưới ánh mặt trời
chính Ngọ lại rất cao.
Tám phút không làm được những gì?
Tám phút, với năng lực của tôi mà nói, tôi không viết xong một bức thư diễn đạt hoàn hảo, xem không hiểu mối quan hệ giữa các nhân vật trong một bộ phim điện ảnh, dùng tám phút để kể lại một câu chuyện cho người khác
nghe nhất định sẽ luống ca luống cuống sót mất phần khá đặc sắc trong
câu chuyện. Tám phút, tôi không nấu được một bữa ăn ngon, không thể
trang điểm, chứ đừng nói dùng tám phút để giới thiệu về con người tôi.
Nhưng trước mắt tôi, tám phút này bị ép ngưng tụ lại, ý nghĩa được phó thác
của tám phút này quả thật rất nặng nề. Sở thích hứng thú của một người,
toàn bộ bản thân, triển vọng đối với tương lai, kì vọng đối với bạn đời, đều phải giải quyết trong vòng tám phút. Không khí trong hội trường
bồng bềnh từng chuỗi từ then chốt to lớn: lương, nhà ở, hộ khẩu, sở
thích sở trường, lí tưởng cuộc đời.
Khi còn ở bên anh, hàng ngày vào giờ ăn cơm, trên ti vi đều sẽ phát chương trình giới thiệu bạn đời
trên truyền hình, người dẫn chương trình nam giống như con gà xảy ra sự
cố khi ấp trứng, tóc chĩa lên, mông lép, nói giọng vừa mềm mỏng vừa nhỏ
nhẹ. Hàng tối, anh ta đều đứng trước ống kính với nét mặt thản nhiên,
giới thiệu một lượt từng đối tượng nam nữ chưa kết hôn, từ chiều cao cân nặng, cho tới tiền sử tình cảm, khi giới thiệu khẩu khí người dẫn
chương trình đó hoàn toàn đồng nhất, ung dung, thong thả, không mang bất cứ tình cảm nào. Khi kết thúc chương trình, người dẫn chương trình sẽ
nói với vẻ mặt không bộc lộ cảm xúc, “Trên đây là tư liệu của những
người tìm bạn trăm năm, nếu bạn có hứng thú, xin hãy liên hệ với chương
trình”. Nói xong liền chiếu phần chữ chạy cuối chương trình, nhưng tôi
luôn cảm thấy có một câu thuyết minh tiếp tục ngân nga: “Dọn kho bán
tháo, không trả không đổi”.
Những lúc như vậy, tôi nhìn anh đang vùi đầu ăn cơm bên cạnh, nhìn anh thật kĩ, luôn có cảm giác an toàn,
dịu dàng, bất kể thế nào anh vẫn ở đây, bất kể thế nào đối mặt với
chương trình này, tôi vẫn có thể tạm thời bàng