
ệc đó. Suy nghĩ của cậu đơn giản và có thể coi là hơi buồn cười: cậu muốn hai người cứ tiếp tục làm bạn, chí ít bề ngoài là thế. Còn về vấn đề tình yêu, anh chàng giỏi khoa học này lại hy vọng, bản thân sẽ có một mối tình đặc biệt với Vệ Thuỷ. Nôm na rằng, Phong Lữ không thích kiểu nói lời yêu rồi hẹn hò, đi chơi, nắm tay, hôn nhau… đại loại giống các cặp tình nhân khác. Cậu thích chờ đợi tình yêu đến thật nhẹ nhàng và chỉ cần trái tim hai người luôn hướng về nhau là đủ.
Những tháng ngày ở bên cạnh Vệ Thuỷ, Phong Lữ hạnh phúc lắm. Cậu cùng cô đi học về rồi bàn chuyện khoa học, tương lai Trái Đất. Hoặc lúc trời đổ mưa, hai người chạy thục mạng vào mái hiên gần đó, đứng trú và cùng im lặng nhìn những giọt nước buốt giá đang rơi đều. Có những khi cả hai ở lại trường muộn một tí vì trực lớp. Tiếng thời gian trôi, tiếng chổi quét lùa, tiếng lau bảng, những hạt bụi phấn và nhiều thứ khác nữa đã tạo nên ký ức đẹp đẽ, nuôi dưỡng tâm hồn hai con người chưa một lần nắm tay, chưa hôn, chưa trao nhau ánh mắt thân thiết đó. Tình bạn kỳ diệu của Phong Lữ, Vệ Thuỷ còn thể hiện qua những bức phác hoạ ngộ nghĩnh, giọng cười đùa hồn nhiên và nhiều lần ở bên cạnh nhau dù không nói gì nhưng cả hai vẫn thấy nỗi cô đơn được lấp đầy.
Là vậy đấy. Thế thôi. Rất bình dị, giản đơn, thân thuộc.
Phong Lữ cảm nhận, một sự liên kết mơ hồ nhưng vô cùng chắc chắn đã hình thành giữa mình và Vệ Thuỷ. Đặc biệt là từ hai năm trước khi cậu cùng bốn người bạn bị chôn chặt tại Trái Đất, thì mối dây kết nối hai người càng rõ ràng hơn. Nó vượt khỏi mặt đất, xuyên qua vũ trụ rộng lớn ngoài kia và không điều gì ngăn cản được. Cậu nghĩ, hẳn, Vệ Thuỷ cũng có cảm tưởng giống mình…
Phong Lữ vẫn chẳng rời mắt khỏi mấy vì sao ngày càng xa dần. Cậu chỉ muốn nhìn về nơi có Vệ Thuỷ, để nói với cô câu chúc ngủ ngon!
***
Kết thúc buổi học hơi nhàm chán, Vệ Thuỷ thu xếp sách vở, chuẩn bị về. Dù ở trên những phi thuyền nhưng học sinh vẫn tiếp tục học trong các căn phòng rộng rãi. Mọi người đang cố gắng để cuộc sống của mình trên “ngôi nhà chung” này vẫn như cũ lúc còn sống tại Trái Đất.
Vừa rời bàn, Vệ Thuỷ chợt nghe cuộc nói chuyện của ba cô bạn cùng lớp đứng cách đó mấy chiếc bàn. Vấn đề họ đang đề cập chính là tình hình của năm nhà khoa học thiếu niên…
“Không rõ bây giờ họ thế nào?” – Cô nữ sinh đầu tiên lên tiếng, vẻ thắc mắc.
“Cũng tội thật! Hai năm bị bỏ lại Trái Đất ô nhiễm như vậy, chắc họ bệnh mất.”
Cô thứ hai vừa dứt là cô thứ ba đã mau chóng tiếp:
“Mong các nhà khoa học mau mau tìm cách đưa tàu cứu hộ vượt qua lỗ xoáy đến cứu họ. Nếu không, mình sợ họ sẽ chết!”
Lời suy đoán cuối cùng đó khiến Vệ Thuỷ bỗng dưng xuất hiện nỗi sợ hãi. Tay siết chặt chiếc cặp, cô gái rời khỏi lớp học.
Về nhà, vừa vào phòng là Vệ Thuỷ đã đeo phone nghe vào và bấm số gọi cho Phong Lữ. Thế nhưng vô ích, chẳng hề có bất kỳ tín hiệu kết nối. Không âm thanh nào vang bên tai cô. Dù mỗi ngày luôn kiểm tra nhưng cô gái hiểu sẽ không thể có phép màu… Cô lại phải chờ năm tháng sau mới được nói chuyện với Phong Lữ.
Hạ phone nghe xuống, đôi mắt Vệ Thuỷ buồn da diết. Cô thích Phong Lữ. Phải!… Và đáng ra, ngày cuối cùng di dân, cô nên ngăn cậu đừng tình nguyện ở lại. Cô nhớ mãi hình ảnh cậu mỉm cười, vẫy tay chào mình. Tiếp đến, bóng dáng cậu nhỏ dần khi cô từ trên phi thuyền nhìn xuống mặt đất. Lúc đó, người con gái mười bảy ấy mới chợt nhận ra tiếng nói thật của trái tim.
Vệ Thuỷ từ từ gục mặt xuống bàn. Cô sợ lắm. Mong nhớ cậu bạn càng nhiều thì nỗi sợ càng lớn. Khoảng cách rộng lớn của vũ trụ bao la ngoài kia như bóp nghẹt tim cô.
***
Hôm sau vào lớp, Vệ Thuỷ đang mở cặp lấy sách thì bỗng dưng có ai đó đặt lên bàn một cuốn tập. Ngước lên, cô bắt gặp gương mặt thân thiện của cậu bạn cùng lớp, Dương Liễu.
“Hôm qua cậu bỏ quên tập Hoá nên mình giữ giúp định sáng nay đưa lại cậu.” – Dương Liễu cười bảo.
Vệ Thuỷ cầm tập xem, đúng là của cô. Nói lời cám ơn xong, cô gái tiếp tục hành động lấy sách ban nãy. Thấy vậy, Dương Liễu ngồi xuống bên cạnh, cố bắt chuyện:
“Cậu làm bài tập Toán thầy cho chưa?”
Vệ Thuỷ khẽ gật đầu, tuyệt nhiên vẫn chẳng nhìn anh chàng. Trông biểu hiện hơi thất vọng trên mặt Dương Liễu cũng đủ hiểu, cậu đang có ý với cô bạn.
“Hình như, cậu có người bạn là một trong năm nhà khoa học thiếu niên còn đang mắc kẹt ở Trái Đất?” – Dương Liễu chợt nghĩ ra đề tài khiến cô gái này quan tâm.
Đúng như dự đoán của Dương Liễu, Vệ Thuỷ đã ngừng công việc lại, chậm rãi quay qua.
“Sao cậu biết?”
“Ừm, ngày di dân, mình tình cờ thấy cậu luyến tiếc chia tay với cậu bạn đó.”
Nghe nhắc đến cái ngày không vui ấy thì lòng lại dấy lên nỗi buồn bã, Vệ Thuỷ nói khẽ:
“Cậu ấy là bạn rất thân của mình.”
“Vậy ư?” – Dương Liễu không ngạc nhiên lắm – “Cậu có liên lạc với cậu ấy lần nào chưa?”
“Có. Suốt hai năm qua, bọn mình nói chuyện với nhau vài lần. Càng lúc, tín hiệu truyền đến càng yếu và lâu hơn. Mình lo cho cậ