
đi, anh yêu!”
“Có, tất nhiên là có, anh sẽ chết theo em, vì sống ko có em, cuộc đời anh chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“Anh đúng là người mà em chờ đợi, anh yêu, anh hãy nhìn đây.”
Thu đẩy nhẹ vào cửa căn phòng trống. Cánh cửa mở toang.
Tú cứng người. Đôi mắt cậu dại đi, lạc thần. Trong căn phòng trống là cảnh 1 cô gái treo cổ trên 1 sợi dây thòng lọng, bên cạnh cô có 1 sợi dây nữa trống không. Bên dưới là 1 vòng hoa hồng trắng và những cây nến đang cháy sáng xung quanh. Cô gái treo trên sợi dây mặc bộ quần áo trắng muốt và ko phải ai xa lạ, chính là Thu. Một Thu đang đứng bên cánh cửa và một Thu treo trên sợi dây, cả 2 đều mặc đồ trắng. Miệng Thu treo trên sợi dây lắp bắp và thì thào phát ra những vần thơ mà cô hay đọc cho Tú nghe.
Tú muốn bỏ chạy, muốn hét lên thật to nhưng chân cậu ko cử động được, mồm cậu ko thốt lên được. Cậu ước gì mình ngất đi, nhưng trái lại cậu lại rất tỉnh táo.
“Anh yêu, sợi dây còn lại là dành cho anh đấy. Hãy đến bên em đi, hãy ôm lấy em đi, chúng ta sẽ ko bao giờ rời xa nhau nữa, ko bao giờ. Em sẽ mãi mãi hát cho anh nghe, đọc thơ cho anh nghe…”
Tú muốn nhắm mắt lại, muốn bịt tai lại, nhưng cậu ko thể nào cử động được.
“Cái chết ko đáng sợ như anh nghĩ đâu, anh yêu. Chỉ 1 giây thôi. Anh yêu, con người rồi ai cũng phải chết mà, đừng sợ. Anh sợ chết, nhưng một ngày rồi anh cũng phải chết, và lúc đấy người đời cũng nhìn anh kinh khủng mà thôi. Anh còn sống là thì hiện tại và thì quá khứ, nhưng tương lai anh vẫn phải chết. Anh của quá khứ hay anh của tương lai thì vẫn là anh, vậy thì sống hay chết có gì khác nhau nào? Nếu anh sợ chết, tức là anh đang sợ chính mình ở tương lai đấy. Em cũng vậy, anh yêu, dù sống hay chết thì em vẫn là em, vẫn là Thu của anh. Đến bên em đi, anh yêu, hãy ôm lấy em và hứa che chở cho em đi.”
Tú bỗng nhiên thấy những lời nói của nàng có lý. Đời người, ai chẳng phải 1 lần chết. Nếu được chết ở bên người mình yêu, được mãi mãi ở bên người mình yêu, thì chết có gì là đau khổ, có gì là đáng sợ nào?
“Anh yêu, em thú thật với anh, trước đây em đã yêu một người, chúng em ko thể sống ở bên nhau được nên đã quyết định cùng chết để được bên nhau mãi mãi. Nhưng đến phút cuối, hẵn đã hèn nhát bỏ mặc em chết 1 mình. Anh yêu, anh ko giống hắn phải ko? Nào, đến với em đi, anh yêu, đừng làm em mất niềm tin vào tình yêu, nào, anh!”
Tú như người bị thôi miên, trong tích tắc, cậu bất chợt bước theo Thu. Thu đi nhẹ nhàng về phía sợi dây thòng lọng như muốn dẫn đường cậu. Tú bước chầm chậm, 2 tay cậu huơ lên quờ quạng như 1người già mắt kém. Cậu từ từ bước về phía sợi dây còn trống. Tú cầm một chiếc ghế nhỏ gần đấy, đặt ngay xuống dưới sợi dây, trèo lên và đút đầu vào thòng lọng. Thu dưới đất bỗng biến mất, chỉ còn Thu trên sợi dây thòng lọng quay sang, nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến chan chứa yêu thương.
Trong ranh giới giữa sự sống và cái chết, một tiếng nói thiêng liêng lao từ đáy lòng Tú, lên đến cổ, lên yết hầu, rồi đến lưỡi và cuối cùng đẩy 2 hàm răng và đôi môi của cậu, thoát ra ngoài:
“Mẹ!”
Đấy là tiếng đầu tiên mà cậu nói được, và có thể, là tiếng nói cuối cùng cậu được nói.
Những hình ảnh của người mẹ tần tảo bỗng hiện về tràn ngập tâm hồn Tú, những kỷ niệm thưở ấu thơ, bàn tay mẹ đã chăm sóc cho cậu tất cả và nuôi cậu khôn lớn đến bây giờ, nụ cười nhân hậu và ấm áp của mẹ, cả những trận đòn mẹ phạt cậu lúc cậu ko vâng lời… tất cả như một khối cầu lửa quay cuồng và nổ tung trong đầu cậu. Tú đẩy sợi dây ra, cậu lao xuống đất.
Tú ngồi bệt xuống sàn nhà, khóc tu tu như một đứa trẻ. Ở trên sợi dây, Thu nhìn Tú với đôi mắt đẫm lệ, rồi tiếng nói của cô lại phát ra: “Anh, như vậy là em đã hiểu. Trên đời này ko có ai yêu em thật lòng cả, em sẽ mãi mãi phải bơ vơ một cõi, em sẽ ko bao giờ tin vào tình yêu nữa. Anh đừng khóc nữa, anh ko thể chết cùng em, vậy thì anh có thể giúp em một việc được ko?”
Tú ngừng khóc, nhưng cậu ko nói gì.
“Anh hãy giúp em giết hắn”.
Ánh sáng.
Tú trầm ngâm một lúc, cậu hút một hơi thuốc dài rồi nói: “Một thời gian sau đó, em thường xuyên bị mộng du, thậm chí mộng du trong lúc thức. Nhiều khi đang làm việc, em bỗng như mê đi và bỗng cảm thấy mơ hồ một cảm giác cực kỳ căm ghét một ai đó, căm ghét đến mức em chỉ muốn giết ngay hắn. Tuy nhiên, may mắn là thời gian mộng du của em rất ngắn nên em kịp tỉnh lại trước khi nhận thức được mình muốn giết ai. Rất nhiều lần khi thức giấc, em thấy mình cẩm trong tay, hoặc gậy, hoặc côn, đang nằm trước cửa phòng Lai.”
Góc Nhìn giật thót mình. Anh hỏi cả 2 người: “Này, tôi hỏi, có phải xóm X hiện chỉ có 1 phòng trống ko nhỉ?”
“Không, vẫn là 2 căn phòng trống. Ngoài bóng ma của Thu, chẳng có ai thuê 2 căn phòng đấy cả, mà bà chủ nhà cũng chẳng có ý định cho ai thuê.”
Góc Nhìn toát mồ hôi lạnh, anh có một linh cảm cực kỳ bất an. Anh rút vội điện thoại và gọi cho Thanh.
Ko có tín hiệu trả lời. Chuông đổ rất nhiều lần nhưng Thanh tuyệt nhiên ko nghe máy.
**********************************
Lai dụi điếu thuốc, anh run run đưa bàn tay mân mê trên những bức ảnh tron