
nh. Bé nói.
- Vậy bây giờ mình đành hi sinh ăn hết vậy. Tôi cười.
Lúc này nhìn vẻ mặt hằm hằm mà dễ thương từ bé Na làm tôi mắc cười không chịu được. Người thì rõ con nít mà cứ ra vẻ bà già.
- thôi ăn đi. Không lần sau anh không dẫn đi nữa đâu. Tôi nghiêm.
- vậy thì đành hi sinh vậy. Có vẻ như con bé muốn ăn nhưng không có cơ hội. Nhưng khi có rồi thì làm tới.
Hai anh em chúng tôi ngồi ăn ngon lành. Đang ăn thì trời đổ mưa, tôi để ý rằng mắt bé Na khi nhìn ra mưa rất buồn.
- Này, sao nhìn bé buồn vậy. Tôi hỏi.
Bé ra tay ra hiệu im lặng, rồi cuối cùng trời giần hết mưa. Tôi và bé ra về.
- Sao lúc nãy mưa bé trông buồn vậy. ??? Còn ra hiệu cho anh im lặng nữa. Tôi hỏi.
- uhhhm. Em thích mưa. Nó giống giọt nước mắt của gió. Be cười.
- uh. Còn anh, anh thích nụ cười của nắng cơ. Tôi nói nhẹ nhàng.
- nụ cười của nắng. Bé nói từng chữ.
- sau cơn mưa trời lại sáng. Bé để ý coi. Những nụ cười là những tia nắng ấm áp nó đem đến cho ta một cảm giác bình yên sau một cái gì đó không yên bình. Tôi cười.
- hihihi. Mỗi người đều có sở thích khác nhau. Bé trả lời.
- uh. Đúng rồi. Tôi nói.
Tôi đưa bé về nhà. Sau đó, tôi bước chậm nhẹ nhàng trên con đường cảm nhận từng mùi hương của đất, một chút gì đó của ánh nắng nhẹ nhàng. Ngọn cỏ xanh mướt còn đẫm nước, hồ Xuân Hương như mới hơi. Tiếng xe cộ vồn vã nhanh chậm. Nhìn từng thứ xung quanh mình, tôi suy nghĩ về bản thân. Tôi thấy mình khác một chút. Có lẽ do ai đó. Đà Lạy về chiều mang nỗi buồn thoang thoảng nhưng chẳng hiểu vì sao lại buồn. Bước chân vô tới nhà tôi đã thấy anh Bình ngồi ngay bàn phòng khách. Tôi ngồi xuống đối diện anh.
- em và Thy là gì của nhau ? Anh hỏi tôi.
- là gì thì liên quan tới anh không ? Tôi hỏi điềm đạm.
- là gì ! Thì cũng tránh xa cô ấy ra. Anh nói giọng nghiêm.
- em nghĩ người tránh xa là anh mới phải. Tôi trả lời.
- Thy là người anh yêu. Anh nói và nhìn ra hướng khác.
- và Cô ấy là người yêu của em. Tôi trả lời.
- cho dù thế nào đi nữa. Thy sẽ mãi là của anh. Anh Bình tỏ vẻ cố chấp
- Của anh. Người con gái của anh mà anh làm cô ấy tổn thương. Tôi hơi gắt.
- Đúng. Bây giờ anh sẽ bù đắp lại cho cô ấy. Anh trả lời.
- quá muộn rồi. Có không giữ mất đừng tìm. Tôi nói giọng chững chạc.
- được rồi ! Tối nay chúng ta sẽ nói truyện này rõ ràng. Anh nói bằng giọng đe doạ.
- vâng. Thưa anh. Tôi bực tức mà đi thẳng lên lầu.
Vô phòng là phi ngay vào phòng tắm. Tắm xong ra ngoài cũng khoảng 5h chiều. Tôi lên giường ôm lấy gối ôm và suy nghĩ. Liệu tối nay anh Bình sẽ làm cái quái gì.? Suy nghĩ một hồi tôi đi xuống nhà thì thấy anh Bình vừa đi đâu đó về và theo sau là hai cô gái. Hình như em và
Nhi thì phải mà chưa hết hình như còn một xe nữa là hai ông nào lạ hoắc. Vô tới nhà anh nói.
- Hôm nay làm tiệc nướng trên tầng thượng đấy.
Tôi phớt lờ và đi thẳng ra ngoài. Em và Nhi hí hoáy cầm đồ.
- đưa đây anh cầm cho. Tôi cười cùng em.
Tôi cầm đồ và đi thẳng vô nha. Sau một hồi thì mọi người xuống bếp làm đồ ăn. Thì ra là hôm nay nhóm anh Bình họp. Hai người nam hồi nãy là Nam và Quân. Mọi người cùng nhau chuẩn bị đồ nướng, cuối cùng 7h cũng hoàn thành. Giải chiếu trên sân thượng mát rười rượi. Tất nhiên là em và Nhi phải đảm đang rồi ngồi canh đồ nướng cho mấy ông kia nhậu bia. Tôi không ăn cũng chẳng uống chỉ ngồi cạnh bên em. Tất cả mọi người trừ tôi và em sau 2 tiếng nhậu nhẹt thì có vẻ say khướt. Quân và Nam thì xin ra về trước Nhi chạy xuống mở cổng, cùng lúc đó em nhờ tôi lấy khăn giấy. Chết tiệt! Hết giấy thế là tôi lại phải chạy xuống nhà lấy. Đang tòng teng đi lên lên thì tôi nghe tiếng của em.
- Bỏ em ra anh Bình. Anh say rồi à. !!
Điều đó càng làm tôi bực tức và chạy thật nhanh. Đập vào con mắt của tôi là hình ảnh. Anh Bình ôm em và nói.
- anh xin lỗi. Anh yêu em.
Tôi điên lên. Giằng lão ra. Đấm hăn, tung những cú lên gối và luôn nói "khốn nạn" mặc cho sự van xin của em. Bất chợt em ôm tôi và nói.
- Đủ rồi anh. Như vậy được rồi.
Tôi bỏ hắn ra. Mặt mũi hắn máu me bê bét. Hắn nằm thoi thóp như xắp chết. Tôi kéo tay em đi. Vâng ! Những việc vừa rồi diễn ra ngoài tầm kiểm soát của tôi. Tôi và em cùng nhau trên chiếc xe về nhà em. Nhưng giọt nước mắt rơi đẫm từ lúc vô đến cho đến nhà em. Cầm vô-lăng mà tôi chỉ muốn ném ra ngoài. Không đợi em mở cửa xe, tôi nhấc bổng con người bé trong vòng tay, những giọt nước mắt nóng hổi ướt đẫm áo, đặt em xuống ghế tôi hỏi.
- Em không sao chứ ?
Em không nói gì, chỉ lấy tay lau nước mắt và gật đầu. Tôi quì 1 gối xuống trước mặt em. Lấy tay lau nhanh những giọt nước mắt cuối cùng.
- em đừng khóc, anh không thích đâu. Tôi nói nhỏ nhẹ.
Em ôm chầm lấy tôi. Ghì chặt tôi, tôi biết cảm giác của em lúc này, hơi chút mệt mỏi và tất nhiên không thể vắng bóng của sự hụt hẫng . Sau một lúc lâu, con người ấy cũng mệt nhử vì những giọt nước mắt vô nghĩa. Tôi bế em lên phòng. Em nằm ngủ, còn tôi thì ngồi ngay bên cạnh em. Chúng tôi cùng trên một chiếc giường, gần giống như là bộ phim trạng vạng nhưng giờ đây tôi ngắm em. Những ngón tay của tôi k