
cùng cực. Gặp cha mẹ và Quỳnh Hoa trong bữa cơm, Bảo Lâm vẫn không nói gì hơn là câu "mời ba mẹ ăn cơm" rồi cứ thế cúi mặt cố nuốt cho hết chén và... ráng nói thêm một câu "con xin phép" rồi lẳng lặng bước đi.
Tối hôm đó không hiểu sao Quỳnh Hoa lại đi ngủ sớm. Bảo Lâm lửng thửng bước ra ngoài sân ngồi một mình trong đêm tối. Anh cảm thấy ân hận và nhớ Yến Hương nhưng chưa biết đích xác thì anh chưa tin rằng nàng đã chết. Trong phút cảm xúc dâng trào, lần thứ hai sau ngày mẹ mất, Bảo Lâm đã để cho hai dòng lệ tự do tuôn chảy... âm thầm... lặng lẽ! Cảm nhận được chất mặn đắng trên đầu môi, Bảo Lâm chỉ muốn hét lên thật to cho vơi bớt những đắng cay tủi hận trong kiếp người, nhưng... bỗng nhiên cơn gió từ đâu ùa về như sắp có giông... và một bóng trắng theo cơn gió lạnh lững lờ bay về phái Bảo Lâm đang ngồi gục mặt trên đôi bàn tay nghe con tim rã rời mệt mỏi....
- Bảo Lâm!... bảo Lâm ngước lên nhìn em đi! Bảo Lâm ơi!...
Bảo Lâm giật mình ngẩng lên như thoát qua khỏi cơn mê khi nghe rõ giọng êm ái dịu dàng của Yến Hương gọi mình. Anh mở to mắt chưa kịp mừng thì đã nghe Yến Hương nói tiếp:
- Vào nhà đi anh. Khuya rồi. Theo em vào nhà. Ởđây lâu lạnh lắm!...
Bóng trắng vừa nói dứt câu đã quay đi... phút chốc đã biến mất vào trong nhà... Bảo Lâm đứng lên đi theo như người mộng du. Anh tự động đưa hai tay đóng cửa khóa lại cẩn thận như một cái máy. Vào tới phòng liếc thấy Quỳnh Hoa vẫn đang ngủ mê mệt. Bảo Lâm quay ra đóng chặt cửa phòng nhưng anh chưa quay lại thì một giọng em như ru rót vào tai anh từ phía sau:
- Em đây anh! Yến Hương đây! Vợ của anh đây mà Bảo Lâm!...
Yến Hương vừa nói vừa vòng tay ôm Bảo Lâm. bảo Lâm không tin vào tai mình, anh bán tính bán nghi xoay qua lếc nhìn lên chỗ Quỳnh Hoa nằm, nhưng cô đã biến mất!... Sát bên anh là Quỳnh Hoa với bộ đò ngủ lúc chiều cô đang mặc, nhưng... trời ơi! Rõ ràng là gương mặt hiền hậu của Yến Hương đang tươi cười với anh, mà giọng nói lúc nãy cũng là giọng của Yến Hương!... Bảo Lâm định thần nhìn kỹ lần nữa, nhưng dường như hiểu thấu tim gan Bảo Lâm, giọng Yến Hương nửa đùa nửa thật:
- Anh không tin là em về nhà với anh hả? Anh là chồng của em từ lâu mà không mừng khi gặp lại vợ sao?
Bảo Lâm chợt hiểu ra... đến lúc này thì anh đã tin rằng, bóng ma hôm trước anh gặp chính là Yến Hương của anh. Vì nặng tình với anh mà cũng vì bây giờ Bảo Lâm đã hối hận, đã biết lỗi, đã biết nuối tiếc những ngày tháng hoa mộng cũ nên cô đã trở về trong thân xác của Quỳnh Hoa!...
Trong lúc này đột nhiên Bảo Lâm quay về là một Bảo Lâm của cái thời đang sống chung một nhà với cô em gái và... cũng đang yêu cô đến vô cùng!... Bảo Lâm ôm siết cô vợ... ma thì thầm vào tai nàng:
- Anh mừng và cũng nhớ em lắm! Em trở về đây với anh thì đừng bao giờ bỏ anh mà đi nữa nhé, em yêu!
- Được rồi. Em sẽ trở về với anh bất cứ lúc nào có thể. Em cũng nhớ anh lắm! Chúng mình sẽ yêu nhau và em vẫn sẽ mãi mãi là vợ anh!...
Giọng Yến Hương - vẫn là của Yến Hương - nhẹ như gió thoảng bên tai Bảo Lâm khiến anh thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ hết vì đã tìm lại được những giây phút êm đềm thơ mộng cũ!...
Buổi sáng trở dậy Yến Hương đã ra đi, và Quỳnh Hoa thì vẫn không biết gì về chuyện mỗi đêm, cô bạn gái mà mình đã phản bội đã mượn xác mình để trở về sống với những ước mơ ngày cũ cho tròn lời thề ước thuở ban đầu. Quỳnh Hoa vẫn sinh hoạt và đi làm bình thường. Và rồi... không những "người vợ ma" chỉ có mặt trong phòng ngủ với Bảo Lâm mà đêm đêm, họ còn bên nhau tay trong tay thủ thỉ những lời tình ngọt ngào ngay trong sân nhà.
Người Vợ Ma Phần 9
Đoạn kết một chuyện tình
Cứ thế, họ sống bên nhau được hơn hai năm sau... cũng gần bằng khoảng thời gian họ xa nhau - thì... Quỳnh Hoa mang thai! Ông VĨnh Phúc và bà Bích Thu không biết gì và cũng không ngờ những việc giống y như trong chuyện liêu trai xảy ra ngay trong nhà mình, vậy nên khi thấy con dâu có thai, ông rất mừng. Thế nhưng với bà Bích Thu thì sự kiện "đại hỷ" đó không ảnh hưởng gì đến bà, chỉ vì một điều đơn giản, lúc này bà đã trở nên gần như mất trí!
Riêng chỉ có một mình Bảo Lâm, anh hiểu rất rõ, tuy đứa con đang nằm trong bụng Quỳnh Hoa nhưng thật ra nó là con của anh và Yến Hương, về phần tâm hồn thì nhất định như vậy mà phần thân xác thì hiện giờ còn chưa biết được. Nhưng với Bảo Lâm, không biết do đâu mà anh vẫn có niềm tin đó cũng là của Yến Hương. Đối với Bảo Lâm, anh đã đánh mất nhiều cơ hội làm cha nên giờ đây anh rất yêu quí nó và cứ thầm mong nó sẽ ở lại bên anh. Dù với bất cứ điều kiện nào, anh cũng sẽ bảo vệ nó nếu như phải hy sinh mạng sống của mình anh cũng vui lòng.
Một đêm cùng Yến Hương ra ngồi ngoài hiên hóng gió, Bảo Lâm nắm chặt tay nằng thì thầm như sợ có người nghe thấy:
- Em ơi! Anh muốn đặt tên cho con bằng chữ lót giống chữ lót tên em, không biết Quỳnh Hoa có nghi ngờ gì không?
Yến Hương ngước đôi mắt hiền lành nhìn sâu vào mắt Bảo Lâm:
- Không đâu. Em sẽ khiến Quỳnh Hoa không quan tâm tới chuyện đó. Vậy anh muốn đặt tên con là gì?
- Là Yến Thu, được không em?
- Được chứ. Nh